
Tác giả: PUM
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341076
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1076 lượt.
iác nghĩ đến một chuyện, thì ra cô nương đó không phải người câm!
Chờ Sơn Tảo giải quyết xong, nàng từ phía sau tảng đá lớn nhìn ra, thấy Chử Vân Sơn vẫn đứng ở ngoài cửa trúc, suy nghĩ một chút, nàng liền hô nhẹ một tiếng, “Ta đã xong rồi.”
Chử Vân Sơn sớm biết cô đã giải quyết xong rồi, chỉ sợ cô lúng túng mới đứng thêm một hồi, nghe nàng gọi mình, hắn cũng có chút ngoài ý muốn, vốn hắn nghĩ nàng sẽ trực tiếp vào nhà.
“Ừ.”
Chử Vân Sơn vào phòng, lại khóa cánh cửa trúc lại, Sơn Tảo không nhìn hắn, một đầu chui thẳng vào nhà. Chử Vân Sơn nhìn bóng lưng của nàng, xoay người đi đến trước bếp lò.
Sơn Táo đặt chân ra khỏi mép giường mà ngủ, chân mới vừa dính bụi bậm, lúc này nhất định sẽ rất bẩn, nàng chưa quen thuộc với nhà này, lúc này về phòng tìm một vòng cũng không tìm được nước, đành phải chấp nhận ngủ như vậy một đêm.
Nửa ngày cũng không thấy Chử Vân Sơn đi vào, trong lòng Sơn Tảo cũng an ổn hơn nhiều, Chử Vân Sơn cho nàng cảm giác an toàn, từ lúc hắn luôn miệng nói có thể để cho nàng về nhà nàng đã cảm thấy như vậy rồi, mặc dù không biết mình làm sao đến được nơi này của hắn, nhưng nàng có thể nhận thấy, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn trước mắt, nàng có thể an toàn.
Một lát sau có tiếng bước chân truyền đến, Sơn Tảo vội vàng kéo chăn lên, lật người giả bộ ngủ, Chử Vân Sơn đem theo một chậu nước đi vào, nhìn bàn chân nhỏ đặt ngoài mép giường của nàng không nhịn được có chút buồn cười.
Cô nương này rất có ý tứ.
Chử Vân Sơn ngồi chổm hổm, thăm ướt khăn lau chân cho nàng, cảm thấy chân ấm áp, Sơn Tảo liền bật dậy, cũng nhanh Chử Vân Sơn nhanh nhẹn tránh được, nếu không một cước của Sơn Tảo đã dính trên mặt hắn rồi, nhưng cho dù vậy vài giọt nước ở trên chân của Sơn Tảo vẫn văng trúng lên mặt Chử Vân Sơn.
Nhìn thấy Chử Vân Sơn lau mặt, mặt Sơn Tảo cũng đỏ, nàng đoạt lấy chiếc khăn, nhỏ giọng: “Muội tự mình làm là được rồi.” Chử Vân Sơn ồ một tiếng, đứng lên, nhìn Sơn Tảo rửa chân xong, hắn mới bưng chậu nước đặt tại cửa.
“Ngủ đi.”
Chử Vân Sơn lần nữa nằm xuống, đem áo da đắp kin, đưa lưng về phía Sơn Tảo nói.
Sơn Tảo nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng không tránh được có chút ấm áp, trên đường chạy nạn nàng đã chịu khổ không ít, đã gặp rất nhiều người, người có thể đối tốt với nàng như hắn…
Trừ người nhà của nàng, vẫn chưa có thêm ai.
Nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác, Sơn tảo đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nàng đã quên mất, mới đó nàng còn cố nhắc nhở mình phải thật tỉnh táo, ngàn vạn lần không thể ngủ mất.
Sợ ngủ sẽ cho hắn có cơ hội lợi dụng.
Ngày thứ hai, khi Sơn Tảo tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, nàng trước hết nhìn một bên giường, Chử Vân Sơn quả nhiên đã thức dậy. Ở trong chăn, Sơn Táo khẽ hoạt động phần thân dưới, cảm giác đã tốt hơn, nàng từ từ rời giường, bụng vẫn có chút đau, Sơn Táo vén áo lên, nhìn vết máu ứ đọng trên bụng mình, dùng tay nhẹ nhàng ấn một cái, vẫn rất đau, Sơn Táo hít một hơi, thả áo xuống.
Vẫn không có giày!
Sơn Tảo rất bất đắc dĩ, nàng cũng không thể cứ ngồi mãi trên giường.
Đang suy nghĩ, nghe từng tiếng khụ khụ ở cửa, Sơn Tảo ngẩng đầu lên, Chử Vân Sơn đang đứng ở đó, trên tay là một đôi giày rơm, Sơn Tảo có chút ngoài ý muốn nhìn trên tay hắn, Chử Vân Sơn đem giày cầm vào, đặt dưới chân Sơn Tảo.
“Thử một chút.”
Nói xong Chử Vân Sơn liền lùi đến cửa, thân thể cao lớn của hắn vừa rời đi, tinh thần khẩn trương của Sơn Tảo cũng giảm đi nhiều, nàng chần chờ một chút, vẫn mang giày vào chân, ừ, vừa vặn.
Nhìn Sơn Tảo mang giày cỏ, Chử Vân Sơn có chút cao hứng, hắn chỉ chỉ một góc trong viện, “đã đói chưa?”
Sơn Tảo lúc này mới biết nàng vậy mà đã ngủ thẳng tới trưa, mang giày cỏ xuống giường, Sơn Tảo vẫn có chút khập khiễng, nàng nhìn thấy trong góc để một chiếc chậu gỗ, phía trên còn có một chiếc khăn tay, nàng từ từ đi đến, ngồi chồm hổm, chậm rãi rửa mặt.
Dùng tay rửa mặt lúc này mới phát giác mái tóc của mình lại vừa trơn vừa mềm, nhớ đến mái tóc dính dính bết bết trước đây của mình, Sơn Tảo có chút ngoài ý muốn.
Là hắn gội đầu cho mình?
Trong lòng có một loại cảm giác khó nói, Sơn Tảo rửa mặt xong, bưng chậu gỗ chuyển ra ngoài, sau mới ra phòng nhỏ, Chử Vân Sơn liền đưa tay nhận lấy chậu gỗ. Sơn Tảo xoay mặt, đến một khối gỗ bằng phẳng ngồi xuống.
Múc đầy một chậu nước mới, Chử Vân Sơn lại đưa đến một chén thịt gà hầm cách thủy, lần này hắn không có bỏ bớt váng mỡ, chén canh béo gậy sáng loang loáng,ngửi mùi rất thơm.
Sơn Táo ngừng một chút mới chậm rãi nhận lấy chén, Chử Vân Sơn lại đưa tới một chiếc bánh bột mỳ nướng. Chờ đến lúc Sơn Tảo bưng vững chén canh và cầm bánh nướng bắt đầu nhai, Chử Vân Sơn mới bưng lấy phần của mình.
Sơn Tảo thấy rõ, trong tay hắn là bánh nướng, rau dại thì nhiều, bột mỳ thì ít.
Một chút là lạ bỗng dưng xuất hiện ở trong lòng, cúi đầu, Sơn Tảo từng chút từng chút gặm bánh, hai người cũng không nói chuyện, Đại Mao cũng chuyên chú ăn thịt trong chén của mình.
Ăn xong, Chử Vân Sơn lại lấy chén từ tay nàng đi cọ rửa, Sơn Tảo có chút do dự, há mồm