
Tác giả: PUM
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341101
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1101 lượt.
hai người hưởng, hai người ăn thì khẩu vị cũng tăng lên nhiều. Chử Vân Sơn cũng ăn nhiều hơn trước kia, một túi bột mỳ cũng nhanh chóng hết rồi. Nhưng mà Chử Vân Sơn vẫn rất vui mừng, tính toán từ ngày Sơn Tảo đến đây, cộng thêm thời gian nàng hôn mê, cũng khoảng mười ngày rồi.
Ban đầu là một dân chạy nạn khô cằn, da thịt xanh xao vàng vọt, cho đến bây giờ da dẻ cũng mặn mà, gương mặt có chút thịt, thân thể cũng đẫy đà, rốt cuộc là dễ nhìn hơn rất nhiều.
Khi mới tới, Sơn Tảo thật giống như chú thỏ bị kinh sợ, hiện tại những ngày này, nàng cũng sáng sủa hơn rất nhiều, lời nói cũng chầm chậm nhiều lên, nụ cười cũng nhiều hơn.
Tất cả mọi sự thay đổi, Chử Vân Sơn đều thấy rất vui, điều khiến hắn cao hứng nhất chính là Sơn Tảo có thể không sợ hắn.
“Ngày mai ta đi mua.”
Chử Vân Sơn cắn miếng thịt gà, liếc nhìn túi bột mỳ.
Sơn Tảo vội nhắc nhở, “Cũng không thể mua loại tốt như vậy, một túi như vậy có thể đổi được 3 túi bột bắp.”
Chử Vân Sơn dừng một chút, “Không phải hợp thành một sao?”
Sơn Tảo trợn tròn mắt, “Làm sao có thể xem như nhau, không thể cứ như vậy mà dùng, chúng ta hiện tại không có bao nhiêu tiền, cho nên phải tiết kiệm một chút, bột bắp cũng có thể ăn, hơn nữa ăn cũng rất ngon, bột mỳ này mắc quá, ăn chỉ có mấy ngày là hết.”
“Ừ, nghe lời nàng.” Chử Vân Sơn nghe được Sơn Tảo nói chúng ta, trong lòng có chút cao hứng, không phải chỉ là bột bắp ư, thích ăn thì hắn mua thêm một chút, có một người con gái biết tính toán tỉ mỉ ở nhà thật là tốt nha, Chử Vân Sơn lần nữa phát hiện có Sơn Tảo thật sự tốt hơn nhiều.
Ăn xong bữa cơm, hai người cũng tắm rửa rồi, Chử Vân Sơn vào nhà đóng cửa lại, Sơn Tảo hưng phấn lấy ra một bộ áo quần hoa bình thường, giống như đang hiến vật trân quý hỏi Chử Vân Sơn, “Huynh xem bộ y phục này của muội có đẹp không?”
Dưới ánh trăng, Chử Vân Sơn nhìn một chút, là cuộn vải ngày đó mình mua về, hắn cầm trong tay hạ thấp xuống. “Rất đẹp mắt, lát nữa cũng phải thử một chút sao?”
Sơn Tảo mang áo quần xếp gọn đặt ở đầu giường, “Lát nữa muội cũng không thử, sáng mai sẽ mặc cho huynh xem.”
Chử Vân Sơn trải chiếu lên nền đất, “Được, nhất định sẽ rất đẹp.”
Sơn Tảo cười hì hì một tiếng, cởi giày lên giường.
Nằm dưới nền, Chử Vân Sơn nhớ tới một chuyện.
“Vết thương của nàng cũng tốt hơn lắm rồi.”
Chử Vân Sơn nhìn theo hướng của chân Sơn Tảo.
Sơn Tảo đang hưng phấn đem áo quần ra nhìn toàn thân bỗng cứng đờ, từ từ gật đầu một cái, lại chậm rãi mang áo quần để xuống, nhỏ giọng nói, “Tốt lắm.”
Chử Vân Sơn không chú ý đến sự biến hóa của Sơn Tảo, lại nhìn bụng nàng một chút, quan tâm hỏi, “Bụng nàng còn đau không?”
Sơn Tảo nhẹ nhàng một tiếng, “Không đau.”
Sơn Tảo đột nhiên không lên tiếng khiến Chử Vân Sơn có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không có suy nghĩ nhiều, cho là Sơn Tảo mệt nhọc, cũng không nói thêm gì nữa, lật người, đi ngủ.
Sơn Tảo ôm tay vòng lấy mặt dựa vào người, trong lòng suy nghĩ lộn xộn, có phải là Chử Vân Sơn muốn đuổi nàng đi hay không? Có thể nếu nàng bị đuổi đi, nàng nên đi đâu đây?
Suy nghĩ lại muốn hỏi, Sơn Tảo lấy hết dũng khí hỏi Chử Vân Sơn, “Chử đại ca, huynh...”
“Hả?” thân người Chử Vân Sơn khẽ ngửa ra sau, không nghe thấy lời gì tiếp theo, dứt khoát lật cả người lại, đối mặt với Sơn Tảo, “Thế nào?”
Sơn Tảo níu chăn, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, “Huynh có phải là muốn đuổi muội đi rồi phải không hả?”
Chử Vân Sơn sửng sốt, vội phủ nhận, “Không phải đâu, ta vì sao lại nghĩ muốn đuổi nàng đi?”
“Vậy huynh hỏi vết thương của muội có tốt lên hay chưa, không phải là muốn đuổi muội đi sao?” Sơn Tảo lau nước mắt lên án.
Chử Vân Sơn cười khổ, “Ta không có ý đó, ta chỉ muốn hỏi vết thương của nàng có lành hay không thôi, không có ý gì khác.”
“Hừ.” Sơn Tảo lật người, giận dỗi không để ý tới hắn.
Chử Vân Sơn không biết làm gì khác là giải thích, “Trong thôn không biết có đổi lương thực hay không, muốn mua lương thì phải đi trấn trên, nếu vết thương của nàng còn chưa khỏe, ta liền dẫn nàng lên trấn xem đại phu, còn nếu vết thương lành...”
Sơn Tảo vụt lật người, nước mắt trong mắt cũng còn chưa lau sạch, trên mặt đã là vẻ mong đợi, “lành rồi cũng mang muội đi thôi.”
Chử Vân Sơn buồn cười, “Trước tiên đem nước mắt của nàng lau đi đã.”
Sơn Tảo dùng tay áo lau hai ba cái, trơ mắt nhìn Chử Vân Sơn, lấy lòng nói, “Chử Vân Sơn đại ca, huynh sẽ dẫn muội đi cùng chứ, có được hay không?”
Chử Vân Sơn chỉnh lại tư thế nằm của bản thân, “Việc này à… ngày mai rồi hãy nói.”
Sơn Tảo cười hì hì một tiếng, “huynh nhất định sẽ mang muội đi.”
Tâm tình nàng tốt là được rồi, trong lòng Chử Vân Sơn cũng âm thầm vui vẻ, thật là thích suy nghĩ lung tung, cũng chỉ có kêu nàng đi chơi nàng mới cao hứng như vậy, thật là giống như đứa bé mà
Xuống Núi (Thượng)
Trời mới tờ mờ sáng, Chử Vân Sơn đã rời giường, mặc dù động tác của hắn rất nhẹ, nhưng Sơn Tảo cũng tỉnh theo.
“Sớm như vậy đã phải xuống núi sao?” nàng mơ mơ