XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thê Hiền Phu Quý

Thê Hiền Phu Quý

Tác giả: PUM

Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015

Lượt xem: 1341105

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1105 lượt.

g lòng như con nai chạy loạn, hai má cũng đỏ ửng. Mình cũng đã đến tuổi, người kia quả thật cũng không tệ, lại nói…hắn còn nhìn qua thân thể của mình, nếu gã cho hắn…cũng không phải vô cùng tốt sao?
Thành thẩm nhìn thấy hai người đều đáp ứng, vội vàng vui mừng đứng lên, “Các cháu còn chưa ăn điểm tâm đúng không, thẩm đi làm cho hai người chút gì đem đến.”
Chử Vân Sơn vội ngăn lại, “Thẩm đừng bận rộn, chúng cháu ngồi một lát đã.” Sơn Tảo cũng theo lời từ chối.
Thành thẩm đẩy Chử Vân Sơn, “Hai người cứ ngồi, chúng ta cũng muốn ăn điểm tâm, đã tới thì cùng nhau ăn một chút, chớ ngại tay nghề của thẩm không tốt.”
Chử Vân Sơn từ chối không được, nhìn Thành thẩm đi ra khỏi phòng, hắn trở lại băng ghế ngồi xuống, bưng chén nước trên đất đưa cho Sơn Tảo, “sao lại không uống nước?”
“A, a uống.” Sơn Tảo vội vàng đón lấy chén nước, nhàn nhạt uống một hớp, len lén nhìn Chử Vân Sơn, rất nhanh khuôn mặt lại đỏ hồng.
Chử Vân Sơn cúi đầu nhìn chân nàng, mười ngón chân trắng nõn nộn nộn, móng chân oánh nhuận sáng bóng, đẹp mắt vô cùng, hắn không khỏi có chút ngây người.
Sơn Tảo nhận thấy tầm mắt của hắn, không tự chủ co lại chân của mình, Chử Vân Sơn vội dời mắt, ho một tiếng, “Hôm nay 12 rồi, còn có 20 ngày sẽ tới ngày Đại Xuyên thành thân, thật sự rất vui vẻ.”
Sơn Tảo nhớ tới thím Thành nói Đại Xuyên năm nay 23 – 24 tuổi, Chử Vân Sơn còn gọi là anh em, nàng không nhịn được hỏi, “Huynh bao lớn?”
Chử Vân Sơn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, “25 rồi.”
Sơn Tảo có chút kinh ngạc, “Nhìn không giống nha.”
Chử Vân Sơn cười nhẹ một tiếng, “sao lại không giống, ta cũng sắp là lão già rồi đấy.”
“Huynh mới không già đâu.” Sơn Tảo gắt giọng. Không phải nàng nói, Chử Vân Sơn nhìn thật không giống 25 tuổi, để nàng nhìn thì cũng nghĩ cùng lắm là 22-23 mà thôi, một chút cũng không thấy già.
Ánh mắt Chử Vân Sơn sáng lên, “Nàng không chê ta già à?”
Sơn Tảo nhớ tới người khác đều gọi nàng là nương tử thợ săn, nghe lời này nhất thời xấu hổ, cúi đầu không chịu nói, Chử Vân Sơn cũng ý thức được lời này của mình có chút không đúng, người khác không biết, nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng, Sơn Tảo cùng hắn là trong sạch, cái gì cũng chưa từng xảy ra. Hắn không tự chủ lại ho khan một tiếng, dời đi chủ đề.
“Một lát nữa mua cho nàng đôi giày, giày cỏ này mài chân, mua cho nàng hai đôi giày vải mang cho thoải mái.”
Sơn Tảo nhìn chân của mình, chỉ cảm thấy từ ngón chân lên trên mặt, miễn là nơi Chử Vân Sơn nhìn quá đều cảm thấy nóng bỏng giống như bị thiêu cháy.
“Ừ.” Nàng nhỏ giọng đáp lời, vẫn không chịu ngẩng đầu.
Chử Vân Sơn không tự nhiên chà xát hai tay, “Cũng mua cho nàng một ít dây cột, tóc dài có thể cột lên, nàng nghĩ xem trong nhà còn thiếu cái gì không? Người bán hàng rong mười ngày nửa tháng mới đến, chúng ta nên đặt mua cho đầy đủ.”
Sơn Tảo nén xấu hổ, cẩn thận suy nghĩ một chút, nhẩm nhẩm, “trong nhà thiếu rất nhiều, gương, may vá, gia vị…những thứ đồ này cũng thiếu.”
Chử Vân Sơn kỳ quái hỏi, “đồ may vá không phải ta vừa mới lấy về một chút sao?”
“Những thứ đó không đủ, hơn nữa, kim kia là kim tú hoa, vá không được áo da cùng chăn, châm một cái liền cong.” Sơn Tảo cãi.
Hiện tại mới mùa xuân, lúc này lại nghĩ đến mùa đông ư, trong lòng Chử Vân Sơn có chút ấm áp, xem ra nàng ấy không có ý định rời đi.
“Ừ, vậy thì mua thêm một chút, chỉ là về gia vị có thể người bán hàng rong có thể không có, đến lúc đó hỏi một chút nhà người khác có hay không.”
Sơn Tảo gật đầu, lại suy nghĩ một chút rồi hỏi Chử Vân Sơn một vấn đề nàng giấu ở trong lòng thật lâu, nàng nhỏ giọng, “Chử đại ca, có muốn hay không…làm lại cái giường a?”
Nói xong Sơn Tảo lập tức quay mặt đi, thật là mắc cỡ mà! Nhưng nàng thật không đành lòng nhìn Chử Vân Sơn mỗi ngày đều ngủ trên nền đất trải cỏ lạnh như băng, buổi sáng đều phải xoa xoa bả vai đau nhức.
Chử Vân Sơn nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, không có lên tiếng.
Hai người nhất thời có chút trầm mặc, Sơn Tảo len lén nhìn sắc mặc Chử Vân Sơn, lời của nàng nói không sai chứ…
Một lát sau, Chử Vân Sơn mới chậm rãi nói, “ trong nhà quá nhỏ, không làm thêm được.”
Sơn Tảo sửng sốt, còn muốn nói thêm, ngoài phòng đã truyền đến giọng nói của Thành thẩm, “đến đây, ăn điểm tâm thôi, chớ ghét bỏ thức ăn nhà thẩm không tốt nha, Anh Tử, ra ngoài đem cơm vào.”
Theo giọng nói, Thành thẩm đã bưng một nồi cháo tiến vào, Ah Tử vén rèm lên, từ phòng đi ra, chờ đến khi từ bên ngoài đi vào lại trên tay đã cầm thêm mấy cái bánh ngô.
Chử Vân Sơn liền vội vàng đứng lên, giúp một tay bưng bàn cơm mang ra, Sơn Tảo cũng đứng lên nhận lấy chén từ trên tay Anh Tử, Anh Tử khẽ nghiêng người tránh đi, nhỏ giọng nói, “đại tẩu, không cần, tự muội có thể bưng.”
Thành thẩm kêu hai người ngồi vào bàn cơm, một chén cháo, một chén bánh ngô, còn một chén tương nho nhỏ, Thành thẩm đã cầm một cái bánh ngô nói, “ đến đây, nếm thử một chút tương thẩm làm, không phải thẩm khoe khoảng, tương thẩm làm là tương ngon nhất thôn.”
Chử Vân Sơn và Sơn Tảo nhìn nhau cười, cầm bánh ngô c