
Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu
Tác giả: PUM
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341020
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1020 lượt.
uan tâm đến việc khác như vậy rồi, bởi vì Lý Quải Tử đã bắt đầu lớn tiếng rao lên.
“Bán nô tài đây, đàng hoàng an phận, có thể chịu được cực khổ, yên tâm đến mua đi…”
Trong lòng Sơn Tảo cười khổ, nàng vốn chính là một cô nương đàng hoàng, bị tên Lý Quải Tử này rao đến biến thành nô tỳ rồi.
Lý Quải Tử cũng không phải người dễ ức hiếp, nháy mắt sắc mặt liền biến đổi, dùng sức một chút đã thoát khoát người kia, “Ngài cũng nói tên tiểu tử này có thể có bệnh lao, ta khuyên ngài nên nhanh chóng đi xem một chút, đợi thêm một lát không chừng ngài sẽ dính bệnh lao thôi!.”
Khi vừa mới ồn ào, xung quanh còn có người vây xem, nhắc tới bệnh lao, mọi người nhanh chóng tản ra, tâm tình Lý Quải Tử các ác liệt, tên này cố tình không nói đạo lý, rầm rầm rì rì đều muốn hắn đền tiền.
Lý Quải Tử hung tợn nhìn Sơn Tảo, thuận tay đem thiếu phụ hơi lớn tuổi đẩy ra, “Coi như ông đây xui xẻo, người này tặng không cho huynh, coi như đền tiền thuốc thang, muốn cái khác cũng không có, thích lấy hay không.”
Mắt thấy hôm nay không thể buôn bán được, Lý Quải Tử cũng làm liều, nam nhân kia khí thế nhất thời đi xuống, mắng thêm một lúc cũng chưa hết giận, liền tiến lên đạp vào hai chân của Sơn Tảo, lúc này mới kéo thiếu phụ kia đi.
Hắn vừa đi, Lý Quải Tử lửa giận đã thật lớn, ra sức giẫm một cước lên bắp chân Sơn Tảo, nàng đau đến hôn mê, nhưng cưỡng chế bắt mình thanh tỉnh, vừa rồi nàng không suy nghĩ đi cắn người kia, lại hoàn toàn quên nếu rơi vào tay Lý Quải Tử, nàng có thể an toàn sao?
Sơn Tảo nghĩ tới chết, vẫn là nên chết, chết cũng không cần chịu tra tấn như vậy nữa, chết mà có thể cùng người nhà đoàn tụ, nhưng nàng bỏ không được, bây giờ vẫn chưa đến mức đường cùng, khi chạy nạn phụ thân đã dạy nàng, chỉ cần còn một hơi thở, dù là sống tạm cũng không nên coi thường mạng sống của mình.
“Con bà nó, phá hư buôn bán của ông! Ông đánh chết mày!” Lý Quải Tử vừa mắng vừa đạp Sơn Tảo, cũng không dám dùng tay đụng chạm, Sơn Tảo là dân chạy nạn, nói không chừng thật sự có bệnh lao, hắn chỉ có thể dùng chân đá cho hả giận.
Sơn Tảo mềm nhũn, tê liệt ngã trên mặt đất, đánh chết nàng đi! Chết có thể rời khỏi thế giới ăn thịt người, nàng chỉ vừa nghĩ tới lát nữa có thể lại gặp chuyện, nàng liền tình nguyện cắn lưỡi tự sát ngay lập tức!
Chử Vân Sơn cõng một sọt thịt thú rừng đến chợ, đưa đến quán ăn quen đổi tiền xong ra ngoài. Hắn suy nghĩ cẩn thận, trong nhà gạo đã hết, nghĩ vậy, xoay người đi đến tiệm gạo.
Hỏi giá tiền trong tiệm gạo, Chử Vân Sơn bất đắc dĩ quay ra, giá gạo hiện tại có thể so với vàng rồi, hơn hai cân đã 400 văn tiền, người bình thường thật sự ăn không nổi.
Ra khỏi tiệm gạo, hắn xoay người tìm tiệm bột mỳ, một túi bột mỳ ước chừng 5 cân, 300 văn tiền, tuy nói giá có đắt hơn bình thường, nhưng so với giá gạo bột mì vẫn là thấp hơn nhiều.
Ai bảo đặc sản Bạch Vân trấn là bột mỳ chứ? Chỉ sợ ở nơi khác, giá gạo và bột mỳ cũng đều đắt hơn vàng.
Mua thêm chút muối và đường, giá vẫn đắt đến dọa người. Nhưng những thứ này đều là nhu yếu phẩm cần thiết của cuộc sống, những thứ khác hắn có thể không cần, nhưng những gia vị này, dù sao cũng phải có một chút.
Mua vài thứ, tiền bán thịt thú rừng của Chử Vân Sơn cũng đã không còn dư lại bao nhiêu, hắn lấy bình nước bên hông đổ ào ào vào trong miệng, chuẩn bị về nhà.
Từ trấn đến sâu bên trong núi Bạch Vân là nhà hắn, đi không được mấy canh giờ thì không tới, bình thường muốn đến chợ, hắn nhất định phải ra khỏi cửa từ khi trời chưa sáng, một đường không nghỉ đến trấn, sau khi mua đồ liền lập tức trở về, một chút cũng không thể chậm trễ, như vậy mới có thể về nhà trước khi trời tối.
Thật hết cách, chỗ ở của hắn thật sự vắng người, trên đường đôi khi còn có dã thú, đi vào ban đêm thật sự quá nguy hiểm.
Vòng vo vài đoạn, Chử Vân Sơn nhìn thấy một đám người vây quanh một chỗ, thỉnh thoảng còn kèm theo âm thanh hùng hổ, hắn nhướng mày muốn vòng đi qua.
Xen vào chuyện của người khác không phải là tác phong của hắn.
Bình thường gặp phải chuyện như vậy, có thể trốn xa bao nhiêu hắn đều trốn, hiện tại cuộc sống không tốt, lòng người cũng loạn, rãnh rỗi xen chuyện của người khác sẽ gánh phiền toái lớn.
Nhưng hắn đi chưa được hai bước, nhìn thấy một người che cánh tay sưng đỏ, kéo theo một thiếu phụ có tuổi hùng hùng hổ hổ thoát khỏi đám người, đụng phải hắn còn trừng mắt liếc hắn một cái.
“Đi đường nhắm mắt sao! Phi! Thật xúi quẩy!”
Nam nhân kia nhổ một ngụm nước miếng, tức giận liếc hắn đằng đằng mà đi.
Người đó vừa đi, đám đông xem náo nhiệt cũng giải tán.
Chử Vân Sơn khẽ cau mày, cũng không so đo với thứ người như vậy, đám đông giải tán, ồn ào cũng tan, hắn liền xoay người tính toán theo đường này về nhà.
Con đường này là con đường gần nhất đi ra bên ngoài, nếu tránh qua thì phải đi thêm một vòng.
Còn chưa đi được, đã nhìn thấy một người đàn ông mập lùn, đang phẫn khí đạp một thiếu niên đang tê liệt ngã trên mặt đất, tay chân đều bị trói chặt, không biết sống hay chết.
Thiếu niên không nhúc nhích, mặc cho người kia