
Tác giả: PUM
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 1341102
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1102 lượt.
uynh ấy giống như cái gì cũng có thể ăn, muội đúng là không thể nhìn ra…”
“Hầu gia thích ăn đậu hũ.” Lời vừa ra khỏi miệng, An Dương công chúa liền đỏ mặt, “Không không, muội đừng hiểu lầm, ta là đnag nói là các món từ đậu hủ.”
Sơn Tảo cười hì hì quay đâu flaij, “cái gì muội cũng không nói nha.”
Mặt An Dương công chúa càng đỏ hơn, “Trước kia trong cung, huynh ấy phụng mệnh hoàng huynh vào cung làm thị vệ, nhưng thật ra là giúp đỡ ta. Cung nhân hà khắc, mỗi ngày thức ăn đưa cho ta chỉ đều là cơm trắng, mỗi ngày ta đều giữ lại đậu hủ cho huynh ấy ăn. Chỉ là…”
Thần sắc An Dương công chúa có chút tối lại, “Người thì sẽ thay đổi, sau khi thành thân, huynh ấy cũng không thích ăn đậu hũ nữa rồi, có thể thấy được, trên đời này, mọi chuyện đều sẽ biến hóa. Ngay cả khẩu vị cũng sẽ thay đổi, tâm ý càng không cần phải nói.”
Chử Vân Phi sớm đứng ngay ngoài cửa, toàn thân chấn động. Chử Vân Sơn cười như không cười nhìn hắn, “Đệ giờ mới biết đại ca
thích ăn đậu hủ, khi còn bé huynh chính là hận chết tất cả những thứ được làm bằng cây đậu.”
Chử Vân Phi hung hăng trừng mắt nhìn hắn nhưng vẫn không lên tiếng.
Trong bếp, hai nữ nhân vẫn hồn nhiên không biết, Sơn Tảo không chút để ý, tiếp tục nói, “Đại tẩu, tỷ nghĩ quá nhiều rồi. Khẩu vị con người dĩ nhiên lúc nào cũng có thể thay đổi mà, giống như tướng công muội, lúc muội vừa gặp huynh ấy, huynh ấy chỉ thích ăn mỗi bánh thịt, ngày ngày không thể rời bỏ bánh thịt, ghét nhất ăn mỳ. Hiện tại dần dần cũng có thể ăn, đồ muội làm huynh ấy đều có thể ăn một chén to. Khẩu vị thay đổi không quan trọng, chỉ cần muội hiểu huynh ấy thích ăn cái gì, thường thường làm cho huynh ấy ăn là tốt rồi, chỉ cần thời thời khắc khắc nhớ huynh ấy, khẩu vị huynh ấy thay đổi liền phát hiện đầu tiên, vậy thì không cảm thấy có gì bất ổn rồi.”
An Dương công chúa sửng sốt, chẳng lẽ chính nàng đã sai lầm rồi sao?
“Tẩu biết hiện tại đại bá thích ăn cái gì không?” Sơn Tảo quay đầu cười hỏi.
An Dương công chúa cố gắng nhớ lại trong đầu, nhưng lại phát hiện nàng cái gì cũng không biết, trong ấn tượng của mình, nàng chỉ mơ hồ nhớ thời niên thiếu Chử Vân Phi thích ăn nhất là đậu hủ.
“Ta .... ta ..”
Sơn Tảo chỉnh lại đám bột, dùng khăn ướt đắp lên, “Không sao, dù sao còn có thời gian cả đời, chúng ta có thể từ từ biết.”
Âu Dương công chúa nghiêm túc nghĩ tới những điều này, một hồi lâu mới nhìn Sơn Tảo, cười thật lòng, “Ta rốt cuộc hiểu vì sao Nhị thúc lại kiên quyết không bỏ muội như vậy.”
Sơn Tảo đỏ mặt lên, “Đại tẩu, tẩu nói cái gì đấy.”
An Dương công chúa che miệng cười, “Nói muội tốt đấy.”
Hai người nhìn nhau cười, tình cảm đôi bên dường như thân mật hơn rất nhiều.
Ở bên ngoài.
Chử Vân Phi không vào nhà, mà xoay người đi ra ngoài, Chử Vân Sơn vỗ lên bờ vai của hắn, “Đại ca, nên về nhà rồi, còn đi đâu à?”
Chử Vân Phi liếc mắt, có chút mâu thuẫn lóe qua, rất nhanh liền khôi phục dáng vẻ bình thường, “Ta đi xem Chử Lương cùng Ninh nhi một chút.”
Chử Vân Sơn kéo lấy hắn, “Chỉ là ra bờ sông vui đùa một chút, có Chử Lương ở đấy, Ninh nhi không có việc gì.”
Đang nói, liền nghe thấy Ninh nhi kêu lớn tiếng, “Phụ thân! Phụ thân! Nhìn! Con bắt được một con cá!” Bé hưng phấn không thôi, cầm đuôi một con cá trắm cỏ chạy tới, Chử Vân Phi ôm cổ bé, “Nên về nhà rồi, nương con vẫn chờ chúng ta đấy.’
“Phụ thân, con cá này đưa cho người đấy, mới vừa rồi con còn bắt được một con thỏ muốn tặng nương.” Ninh nhi đếm số người muốn đưa tặng chiến lợi phẩm trên đầu ngón tay.
Chử Vân Phi cười hả hả, “Được, Ninh nhi của ta thật biết nghe lời.”
Đợi hai cha con bước vào cửa, Chử Vân Sơn mới cười vỗ lưng Chử Lương, “Ngay cả Ninh Nhi mới vừa vào núi đã biết bắt thỏ tặng mẫu thân, bắt các tặng phụ thân, còn ngươi, con thỏ kia lúc nào mới đưa cho người ta? Nuôi nữa là có thể ăn rồi.”
Chử Lương cúi đầu có chút không được tự nhiên, “Nhị gia thật thích nói đùa.”
Chử Vân Sơn lắc đầu, “Ngươi chớ đem nhà lá của ta biến thành hang thỏ, muốn đưa liền nhanh đưa đi thôi.”
Bữa cơm này ăn càng thêm vui vẻ, An Dương công chúa trở nên chăm sóc dịu dàng, để Thu Vũ đứng một bên, tự tay mình lấy thức ăn cho Chử Vân Phi còn ôm Ninh Nhi vào trong ngực, vừa nghe bé dùng ngôn ngữ hài đồng nói chuyện lý thú, vừa cho bé ăn cơm.
Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo nhìn nhau cười, Chử Vân Sơn gắp một miếng cá cho Sơn Tảo, tỉ mỉ bỏ xương cá, “Ăn nhiều cá một chút mới tốt.”
Sơn Tảo cũng làm nũng oán trách, “Ngày ngày ăn cá, thiếp cũng mau biến thành cá rồi.”
Chử Sách Ninh vừa nghe liền vui sướng nói, “Nhị thẩm nếu như biến thành cá, vậy chính là ngư tinh rồi, sẽ có pháp thuật, có thể bay lên trời nha.”
An Dương công chúa trêu ghẹo, “Cá không phải nên bơi trong nước sao? Tại sao lại bay lên trời?”
Chử Sách Ninh không tuân theo, “Đó là cá, nhưng mà Nhị thẩm là ngư tinh, nói không chừng là tiên cá, so với cá lợi hại hơn, dĩ nhiên có thể bay.”
“Ngư tinh hay cá tiên đều là cá mà.” An Dương công chúa nói rất nghiêm túc.
Mẫu tử hai người mỗi người mỗi câu tranh luận, Chủ Vân Phi cư