Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thề Nguyện

Thề Nguyện

Tác giả: Tắc Nhĩ

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 1343213

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3213 lượt.

n mặt tinh xảo hơi nhợt nhạt giờ cũng hiện lên vài phần mạnh mẽ và sắc bén: “Xưởng nhuộm xảy ra chuyện từ lúc nào?”
Đôi mắt Triệu Phú Quý vô thần ngơ ngác, mở miệng đáp ngay: “Khoảng từ tháng bảy năm nay, người trực đêm nói ban đêm ở xưởng nhuộm hay có âm thanh lạ, ta nghi có trộm nên phái thêm nhiều người làm trực đêm. Qua chừng mười ngày, có lẽ khoảng rằm tháng bảy là bắt đầu xảy ra chuyện.”
Tính thời gian, từ rằm tháng bảy tới nay chưa được ba tháng thế mà đã chết mười mấy nam tử, thảo nào pháp lực của nữ la sát lại tăng vọt như vậy. Có điều, khi quỷ môn mở rộng vào rằm tháng bảy, chúng quỷ sẽ được thả ra khỏi Minh giới. Nếu nữ la sát xuất hiện đúng lúc này và dù đó là nguyên do khó thu phục được ả, nhưng Minh Ti đáng lẽ phải trình báo sự việc này lên trên, mà tại sao tới giờ vẫn không hề có tin tức?
Nghĩ đến đây, Thiên Sắc trầm lặng, tiếp tục hỏi: “Có nữ tử nào vô cớ mất mạng ở nhà của ngươi trong vòng một năm nay không?”
“Vô cớ mất mạng?” Triệu Phú Quý lặp lại một lần, y vô thức thì thào dường như đang muốn trả lời, đột ngột Triệu quản gia khom người thét lớn!
“Đừng đụng tới cái đó! Quan sai, đừng đụng tới đống thùng nhuộm đó!” Vừa thét Triệu quản gia vừa chạy tới đứng chắn trước đống thùng nhuộm mà đám nha sai sắp đập nát!
Bị quản gia quấy nhiễu, Triệu Phú Quý hoàn hồn, y lập tức hét lớn chạy vọt qua: “Quan sai, đống thùng nhuộm đó là bảo vật tổ truyền dùng để trấn phong thủy của nhà chúng ta, lão gia ngài đập nát nó chẳng phải là đập luôn chén cơm và cơ nghiệp nhà chúng ta hay sao?” Y toát mồ hôi hột xoay vòng vòng, cuống quýt như kiến bò trên chảo nóng. Thấy nha sai sắp đập đến bên đó, y mới không cam lòng lấy ra mấy thỏi bạc trong thắt lưng rồi nhét vào tay quan sai. Y vừa lấy lòng vừa khách sáo với đám nha sai: “Quan sai, chút lòng thành cỏn con, mong ngài nhận cho.”
Thiên Sắc thấy chủ tớ Triệu gia xem đống thùng nhuộm như bảo vật, dù biết rõ nguyên nhân nhưng nàng cũng không kể với Thanh Huyền, nàng chỉ thấp giọng giải thích: “Họ bắt đầu gặp chuyện bất trắc từ lúc quỷ môn mở cửa, xem ra việc này có người ngầm quấy rối rồi.”
Thanh Huyền nhìn tận mắt, ghi khắc vào lòng, những điều Thiên Sắc nói cái hiểu cái không hiểu nhưng vẫn gật đầu. Nhớ lại câu Thiên Sắc vừa mới hỏi, dường như cậu cũng suy đoán ra chút ít, bèn quan sát từng hành động cử chỉ của chủ tớ Triệu gia.
Sau khi chủ tớ Triệu gia quay lại, tuy Triệu Phú Quý đã tỉnh táo nhưng cũng không dám bất kính với Thiên Sắc nữa. Y thật cẩn thận thăm dò: “Hai vị là pháp sư?”
Thiên Sắc không trả lời, chỉ liếc nhìn y: “Trong xưởng nhuộm có quỷ, đêm qua nó đã hút máu thịt của một người nên đêm nay nó sẽ không ra nữa, chúng ta đành phải chờ thêm mấy ngày.” Dừng một lát, nàng xoay người đi ra khỏi xưởng nhuộm, dù đó chỉ là câu giải thích khô khan nhưng lại xen trong đó mệnh lệnh sắc bén không thể cãi lại: “Tạm thời chúng ta sẽ ở lại quý phủ giúp ngươi thu phục ác quỷ này.”
Phong thái quyết đoán của nàng làm Triệu Phú Quý hơi hoảng sợ, qua một lúc lâu vẫn không nói nên lời. Ở bên kia, Triệu quản gia trợn tròn mắt lẩm bẩm: “Nửa tháng trước cũng có một pháp sư đến bảo có thể thu phục được ác quỷ, kết quả…”
“Thì sao?” Giọng thì thầm rất nhỏ, nhưng Thiên Sắc vẫn nghe rõ rành rành. Nàng xoay người lại ngay tức khắc, đôi mắt lạnh thấu xương chằm chằm nhìn Triệu quản gia, một nụ cười như có như không rất lạ lùng thoáng hiện trên khuôn mặt, nàng nhỏ nhẹ: “Ngươi không tin chúng ta?”
“Đâu có! Đâu có!” Triệu quản gia sợ hãi rụt cổ lại, y liên tục xua tay.
Rốt cuộc Triệu Phú Quý cũng là người làm ăn, y từng đối diện với những trường hợp trọng đại, lúc này y đã biết lai lịch của một nam một nữ này không hề đơn giản, bèn tỏ vẻ đáng thương: “Không phải không tin hai vị, mà là nha sai đã nói nếu còn xảy ra tai nạn chết người nữa sẽ niêm phong xưởng nhuộm nhà ta. Pháp sư, ngài nhất định phải thu phục được ác quỷ, già trẻ lớn bé trong nhà ta đều sống nhờ vào xưởng nhuộm này, không thể để quan phủ niêm phong được!”
Thiên Sắc biết y đang sợ gặp phiền phức nhưng nàng không vạch trần, chỉ khẽ gật đầu: “Bên quan phủ, chúng ta sẽ giải thích rõ ràng. Nếu không thể thu phục được ác quỷ, hay có gì bất trắc thì cũng không liên can tới ngươi.”
“Như vậy, về cái khác…” Triệu Phú Quý có được lời bảo đảm của Thiên Sắc, y nhất thời vui vẻ. Tuy nhiên, đảo mắt vài vòng, cái đầu dang tỏ vẻ luồn cúi kia bỗng nhớ tới vấn đề tiếp theo: “Về việc tạ ơn…”
“Người tu đạo không lấy vàng bạc.” Thiên Sắc thẳng thắn cắt ngang lời y, bắt gặp sắc mặt mừng rỡ của y, nàng nhướng mày khinh thường rồi lập tức bổ sung: “Chúng ta ở lại quý phủ, ngươi phải chuẩn bị cơm và thức ăn.” Tuy nàng không ăn thức ăn của người phàm nhưng Thanh Huyền lại khác, thằng bé đang trong độ tuổi dậy thì, sức ăn cũng lớn. Dù gì nàng cũng không để thằng bé chịu thiệt thòi được. “Ngoài ra…” Nàng rũ tầm mắt bình thản nói ra yêu cầu cuối cùng: “Nhà của ngươi mở xưởng nhuộm, vậy nếu chúng ta thu phục được ác quỷ thì ngươi lấy vải làm lễ vật tạ ơn đi.”
Nghe nàng bảo không cần tiền bạc


XtGem Forum catalog