
Tác giả: Tắc Nhĩ
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1343209
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3209 lượt.
vào môn phái của sư phụ, không phải là đã tu tiên sao?”
“Ngươi bái sư môn phái của ta, chẳng qua chỉ là tu luyện đạo thuật mà thôi, rồi cũng gặp phải kiếp số đã định sẵn, giống như sinh lão bệnh tử. Có điều nếu ngươi thật lòng muốn tu tiên, vi sư có thể giúp ngươi.” Thiên Sắc lắc đầu, mái tóc đen tung bay trong gió đêm, bộ y phục đỏ thẫm không che giấu được thân hình mảnh khảnh, đôi mắt bình thản trong như nước, bình tĩnh đến mức không thấy cảm xúc: “Đầu tiên, người tu tiên coi trọng làm việc thiện tích đức, dựa vào thiện niệm của bản thân để chia lửa sẻ nước, cứu người lúc nguy nan. Dùng những việc đó để tích lũy công đức, sửa tiên thân, giữ gìn thân thể trường sinh bất lão, hồn phách cũng không phải luân hồi lục giới. Sau đó mới thực sự bước vào con đường tu tiên.”
Thanh Huyền vốn không biết gì về tu tiên, về phần tu thành tiên đạo hoặc trường sinh bất lão cũng không ảnh hưởng lớn đến cậu. Có điều, lần đầu tiên nghe sư phụ nói với cậu về đạo tu tiên, cậu cảm thấy rất mới mẻ, trong lòng không ngừng xao động, dù không hiểu cũng lắng nghe.
Thấy đồ đệ ngoan ngoãn lắng nghe, nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nữ la sát xuất hiện, tất nhiên nguồn gốc là từ ân oán luân hồi trên dương gian. Thiện có thiện báo, ác có ác báo, người tu tiên tự tại phóng khoáng, vốn không nên nhúng tay vào. Nhưng ngươi và đứa bé thiểu năng Triệu gia kia đã gặp nhau trong rừng khóc đêm, ngươi giúp nó tránh kiếp nạn bị thụ yêu nuốt sống, coi như đã kết thiện duyên với nó. Mấy năm nay, ngươi ở Yên sơn hấp thụ khí trời, ngưng tụ nguyên thần, hơn nữa được các sư thúc sư bá dạy công phu, coi như đã có chút thành tựu. Bây giờ nếu ngươi có thể siêu độ được nữ la sát xuống Âm phủ, lập công đức lớn thì muốn tu thành tiên thân cũng không phải việc khó.”
Vừa nghe lời sư phụ có sự thay đổi, dường như không cần phải lập tức trở về Yên sơn, có thể lo được chuyện trước mắt còn có cơ hội rèn luyện, Thanh Huyền vui mừng hớn hở: “Đầu tiên là sửa tiên thân sau đó mới tu tiên đạo, con hiểu rồi!” Dừng lại một chút, cậu thuận miệng hỏi tiếp: “Sư phụ cũng đã từng trải qua như vậy sao?”
“Không.” Thiên Sắc nhìn đồ đệ, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường. Đôi mắt đen sâu thẳm mang theo hàm ý sâu xa, nhìn cậu chằm chằm: “Ngươi là người đương nhiên cần làm việc thiện tích đức sửa tiên thân. Vi sư là yêu, chỉ cần tu thành người là đủ rồi.”
“A?!” Thanh Huyền sợ hãi, mở to mắt nhìn Thiên Sắc, một lúc lâu sau mới ngập ngừng lắp bắp, khó khăn thốt ra từng từ: “Sư phụ… Người là… Là yêu… Chuyện này, sư phụ người là… Cái gì… Yêu… A, không phải, con muốn hỏi… trước khi sư phụ tu thành tiên đạo…”
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Thanh Huyền, Thiên Sắc chợt nở nụ cười hiếm hoi: “Tước yêu.” Nàng cũng không muốn giấu diếm, cố ý nhìn cậu, trong lòng biết rõ còn cố ý hỏi: “Sao vậy, nghe nói vi sư trước khi đắc đạo là yêu nên ngươi sợ phải không?”
* Tước, dịch ra tiếng Việt là chim sẻ. Theo truyền thuyết Trung Hoa thì một trong 4 linh vật là Chu Tước. Tước yêu ở đây tuy không phải Chu Tước, nhưng cũng là họ hàng nhà chúng. Nàng không hề nói dối, trước khi tu thành tiên, nàng là một tước yêu.
“Không phải, Thanh Huyền chỉ cảm thấy hơi ngạc nhiên.” Thanh Huyền hơi ngượng ngùng mím môi, cúi đầu giọng nhỏ dần: “Hèn gì gã hồ yêu kia cứ bám lấy sư phụ, muốn song tu với sư phụ, thì ra…” Giấu nửa câu phỏng đoán còn lại, cậu ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp nụ cười hiếm hoi của Thiên Sắc, lập tức nhìn đến ngây người.
Tuy rằng lúc sư phụ nghiêm túc rất uy nghiêm, khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng khi tươi cười lại rất xinh đẹp. Nhất là chiếc cằm thon gọn kia vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, nụ cười thản nhiên từ khóe môi, cùng ánh nến vàng nhạt càng hiện rõ khuôn mặt ửng đỏ và nụ cười trong trẻo, đẹp hơn tất cả những người con gái cậu từng gặp!
Nhìn ngây ra một hồi lâu cậu mới khôi phục tinh thần, mặt ửng đỏ lại lúng ta lúng túng nói tiếp: “Sư phụ cười đẹp quá, người nên cười nhiều lên.” Đảo mắt một vòng, có lẽ cảm thấy lúc này là cơ hội tốt để hỏi chuyện, cậu bèn nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: “Sư phụ, người muốn Thanh Huyền tu tiên, là thật sự hy vọng sẽ nuôi dưỡng một đồ đệ đẹp đẽ để song tu với người sao?”
Sở dĩ cậu hỏi như vậy, là vì trước đó sư phụ từng thẳng thắn thừa nhận với gã hồ yêu kia cậu là ‘cây sinh mệnh’ của người.
Cụm từ ‘cây sinh mệnh’ này cậu thường xuyên nghe các sư thúc sư bá nói, chỉ có điều cậu không hiểu rõ. Nghiêm túc mà nói, chẳng qua cậu chỉ có khuôn mặt hơn người, ngoài ra không có gì khác, vì sao lại hợp ý sư phụ?
Cậu đương nhiên không cảm thấy sư phụ ham mê ‘sắc đẹp’ của mình, nhưng mà khi cậu buột miệng hỏi ra chuyện này lại chưa suy xét đến một vấn đề: Nếu sư phụ trả lời là phải, cậu nên đáp lại thế nào đây, bởi vậy cũng hơi bất an.
Không ngờ Thanh Huyền lại hỏi vấn đề này, nét cười trên mặt Thiên Sắc liền tan biến.
“Lời người đáng sợ, miệng người xói vàng.” Trầm mặc một lúc, nàng lên tiếng rồi lại cúi đầu nhặt cây bút lông sói, tiếp tục chép kinh: “Không còn sớm nữa, ngươi đi ngủ trước đi, ngày mai còn phải đ