
Tác giả: Tắc Nhĩ
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1343195
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3195 lượt.
u đớn, khổ sở, lấp lóe ánh sáng xanh trông như những đốm lửa ma trơi. Những khuôn mặt đó có nam có nữ, có già có trẻ không hề giống nhau, có khuôn mặt đau thương gào thét, lại có khuôn mặt khóc lóc bi ai. Trong khoảnh khắc tiếng quỷ khóc hồn gào vang lên không dứt, hòa cùng tiếng gió quanh quẩn đâu đây, đến cả ánh trăng mờ nhạt cũng dần nhuốm màu lạnh lẽo âm u giống như đã bước chân vào mười tám tầng địa ngục dưới âm ti địa phủ.
“Hóa ra…” Thanh Huyền nhìn cảnh tượng khiến người ta kinh hoàng trước mắt, cũng chẳng biết rõ do bất ngờ hay là do bị cảnh tượng kỳ dị kích thích mà toàn thân cậu toát đầy mồ hôi lạnh: “Ngươi, ngươi chính là yêu ma ăn thịt người!”
Trong thời buổi loạn lạc, yêu ma hoành hành ngang ngược, vừa rời khỏi Đông Cực chưa được ba ngày cậu đã gặp phải một tên, quả là vận số tốt khủng khiếp. Chẳng qua, tính kỹ ra, đây cũng không phải là chuyện xấu, nhân dịp này để cậu rèn luyện can đảm.
“Thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào.” Thụ yêu cất tiếng cười khẩy khiến người ta run sợ. Thét lên một câu, đám rễ ghớm ghiếc vươn lên, đôi mắt chớp ánh sáng xanh đảo tròn trên vỏ cây khô héo trông càng hung dữ đáng sợ: “Ngươi đã tự dâng mình tới để ta chén no nê, vậy thì đừng trách ta không khách sáo!”
“Nếu đã vậy, ta cũng không khách sáo.” Tuy không biết rõ đạo hạnh của yêu ma trước mặt, nhưng Thanh Huyền vẫn tỏ bộ dáng kinh nghiệm phong phú, vẻ mặt chăm chú rút thanh kiếm Thanh Đồng trên lưng.
* Thanh đồng = đồng thanh đen, một loại kim loại quý hiếm. Thanh kiếm này là sư phụ cho cậu, bề ngoài trông giống đồ cổ nhưng vỏ kiếm cổ xưa đã giấu đi ánh sáng xanh thẳm sắc bén lóe lên trên thân kiếm. Khẽ búng thân kiếm, từng tiếng phượng hoàng vang lên lanh lảnh. Dưới ánh trăng nhạt, những ngôi sao ẩn hiện trên mặt sông thu ngập tràn vẻ lạnh lẽo, tiêu điều.
Tính ra Thanh Huyền theo sư phụ ở núi Đông Cực được mấy năm, nhưng giờ mới xem như có cơ hội vận dụng sở học của bản thân, đương nhiên cậu rất hưng phấn. Việc trừ yêu ma bảo vệ chính nghĩa này, tuy cậu đã từng nghe các sư thúc ba hoa khoác lác qua, nhưng cậu lại chưa từng có kinh nghiệm thực chiến, trong khoảnh khắc lòng dạ cũng hơi bất an lo lắng.
Còn con thụ yêu kia, khi thấy cậu rút thanh kiếm ra, sự huênh hoang hả hê của nó phút chốc đã xẹp đi hơn nửa: “Sao ngươi lại có thanh kiếm đó?” Nó kinh hoàng trừng trừng nhìn thanh kiếm, giống như trông thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ: “Ngươi là đệ tử của vị chân nhân nào trong phái Trường Nhạc ở Đông Cực?”
Thanh Huyền không đáp, cậu vung kiếm đánh đòn phủ đầu.
Cậu không trả lời là vì quả thật cậu không biết mình là đệ tử của vị chân nhân nào trong phái Trường Nhạc Đông Cực. Cậu chỉ biết sư phụ mình là một nữ tử, cũng là người ai ai nghe thấy đều trốn còn không kịp. Nghe sư thúc sư bá kể, danh tiếng sư phụ rất vang dội, không chỉ nổi tiếng ở toàn bộ Đông Cực, ngay đến chúng tiên ở Tây Côn Luân cũng phải nể mặt người vài phần.
Chẳng qua, tuy cậu có duyên bái người làm sư nhưng sư phụ lại chưa từng thật sự dạy cậu bất cứ thứ gì. Tất cả là do các sư bá, sư thúc vì quá buồn chán nên đã dạy cho cậu sơ sơ vài chiêu, không có chút hệ thống bài bản nào, nay có dịp dùng tới chẳng biết có hữu dụng không.
Dưới ánh trăng, thân kiếm Thanh Đồng tỏa ra ánh sáng bạc lạnh buốt xương, kiếm vung lên, luồng kiếm khí bàng bạc biến hóa như rồng cuộn từ hữu hình tới vô hình, như ngàn vạn mũi dao trút xuống ào ạt liên tục đánh thẳng vào thụ yêu khiến nó không trả được một đòn.
Đúng vào lúc cả hai đang giằng co quyết liệt, cậu bé đang ngủ say đột ngột thức giấc. Cậu bé trông thấy hình dáng đáng sợ của thụ yêu nên hoảng sợ khóc thét lên.
Thanh Huyền vốn đang chuyên tâm đối phó với thụ yêu bỗng giật mình vì tiếng khóc thất thanh đó, cậu không để ý nên đã để lộ sơ hở. Thụ yêu chộp lấy cơ hội, những chiếc tua dài như sống dậy vươn ra quấn chặt chân, kéo vụt cậu ra sau rồi ném thẳng lên giữa không trung.
Lúc ngã xuống Thanh Huyền kêu lên đau đớn, dường như cậu bị ném rất mạnh, suýt chút nữa thanh kiếm đang cầm trong tay cũng rơi ra. Đợi đến lúc tung chiêu thức khác, thế tấn công của cậu đã không còn sắc sảo như trước. Thụ yêu cũng nhận ra cậu không còn chuyên tâm, nó vừa cố giằng co với cậu vừa tranh thủ tấn công cậu bé con đã hoảng sợ ngơ ngác ở trong sọt, nó muốn phân tán trận pháp của cậu. Cậu không những phải tiếp chiêu với thụ yêu mà còn phải phân tâm bảo vệ cậu bé, kiếm chiêu bị khống chế, sơ hở ngày càng nhiều.
“Ta còn tưởng ngươi là nhân vật lợi hại gì, xem ra chỉ là một tên người phàm tầm thường thôi. Mặc dù chiêu thức lợi hại, nhưng rốt cuộc học thuật tu vi nông cạn, có vỏ mà không có ruột. Dù ngươi có được thanh kiếm đó cũng chẳng làm nên trò trống gì, vậy thì ngươi có mạng bước vào, nhưng không còn mạng để ra rồi.” Thụ yêu chiếm thế thượng phong nên càng thêm đắc ý, nó vừa cười quái dị vừa châm chọc: “Ta thấy ngươi da non thịt mềm, trắng nõn trắng nà, khuôn mặt tuấn tú. Tiếc quá, máu thịt của ngươi phải trở thành phân bón rồi. Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ chọn đài h