
Tác giả: Tắc Nhĩ
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1343326
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3326 lượt.
ối cùng vẫn hoàn thành cẩn thận đến vậy. Còn hắn, dường như chẳng làm được chuyện gì trọn vẹn! Thậm chí, khi đó hắn còn cho rằng nàng đã lừa gạt hắn, mà không hề biết ngàn năm trước nàng đã mang theo tiếc nuối và tuyệt vọng hồn phi phách tán.
Đây là lỗi của hắn!
Tất cả đều là lỗi của hắn.
Không thể tự chất vấn, hắn quỳ xuống đất vùi đầu giữa hai chân, ánh mắt hoảng hốt không cam lòng, cuối cùng chỉ còn lại bi thương. Gần như tuyệt vọng cùng đường, hắn cảm thấy sức sống trong người dần suy giảm, toàn thân như vỡ vụn thành những mãnh nhỏ, vĩnh viễn không thể ghép lại được.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể nắm chặt cây trâm gỗ đàn vân vàng nàng để lại và tờ giấy tuyên thành kia, ngẩng đầu lên, đau đớn tan nát cõi lòng biến thành tiếng kêu bi thương thấu trời xanh!
Bình Sinh quỳ gối trước cửa tiên phủ Huyền Đô Ngọc Kinh ở Ngọc Thanh cảnh suốt mười ngày mười đêm, chỉ mong cầu kiến Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn.
Mặc dù hắn chỉ im lặng cúi đầu ngoan ngoãn đợi chờ, không nhắc tới việc mình đã khôi phục trí nhớ, nhưng bên trong sự bình tĩnh của hắn lại là sắc mặt lo lắng, đã khiến Ngự Quốc Tử Quang phu nhân lòng vẫn thầm nuôi hy vọng ‘hắn không biết chuyện’ vô cùng bất an. Sau đó, mười vị đế quân cũng biết tin chạy đến nhưng không một ai dám bước lên khuyên nhủ.
Với Thiên Sắc, trong lòng những vị tôn thần biết chuyện luôn tồn tại cảm giác áy náy và tội lỗi khó tiêu tan. Theo cách nhìn của họ, họ đã lấy đại cục làm trọng, nhưng không phải họ không chịu đựng phán quyết của lương tâm. Họ đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, một khi Bình Sinh biết chân tướng thì đó chính là tai họa khó lường. Vốn cho rằng nước Vong Xuyên dòng Tam Đồ là thiên hạ vô địch, cho dù Bình Sinh có nghi ngờ, hoang mang thì chắc chắn cũng không thể nhớ lại được. Nhưng ai mà ngờ được, dù đã qua ngàn năm mối thâm tình của nàng vẫn có thể ảnh hưởng tới Bình Sinh, khiến cho hắn nôn ra hết nước Vong Xuyên?
Quay đầu nhìn lại thì nàng đã tan biến, dựa vào mối chân tình lúc trước Bình Sinh dành cho Thiên Sắc thì sao hắn chịu bỏ qua?
Mặt khác, tất cả mọi chuyện với Bình Sinh là một nỗi chua xót và khổ sở khó thốt thành lời.
Bình Sinh cúi mình xuống, cung kính dập đầu, tuy là cầu xin nhưng thái độ rất đúng mực: “Con cầu thiên tôn chỉ dẫn, Bình Sinh mong có thể tìm thê tử về, tìm…” Dừng một lát, lúc này hắn mới thốt ra chân tướng sự thật: “Tìm mẹ của Nha Nha và Miêu Miêu về…”
Hắn vừa dứt lời, không những Ngự Quốc Tử Quang phu nhân và Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn kinh ngạc, mà cả Nha Nha và Miêu Miêu đang trốn trên xà nhà xem náo nhiệt cũng kinh ngạc hít sâu một hơi đưa mắt nhìn nhau.
“Thúc thúc quỳ mãi ở đó là vì muốn tìm mẹ của chúng ta?” Nha Nha há hốc miệng, vì quá mức kinh ngạc, hạt hướng dương bỏ vào miệng nhưng chưa kịp nuốt đã rơi xuống, cậu bé vẫn chưa phát hiện, sau một lúc lâu cậu bé mới khép miệng lại, nuốt nước miếng, ngồi trên cao chỉ xuống Bình Sinh đang quỳ trên mặt đất: “Vậy thúc thúc chẳng phải là…”
Đối diện với sự thật, Miêu Miêu bình tĩnh hơn: “Rõ rành rành rồi, thúc thúc là cha chúng ta.” Sau khi lên tiếng, Miêu Miêu ra hiệu bảo Nha Nha im lặng, sau đó quay đầu đi, bé bĩu môi, tiếp tục quan sát tình thế bên dưới.
Vẻ không đành lòng hiện lên trong mắt, Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn im lặng rất lâu, rốt cuộc mới cất tiếng: “Bình Sinh, tất cả đều là ý trời, con cần gì phải chấp nhất đến vậy?” Nhìn Bình Sinh lặng lẽ quỳ không chịu thỏa hiệp, ông nhíu chặt mày, giải thích điều khó xử của ông: “Tiểu yêu tước kia phúc mỏng phận bạc, vốn phải chịu số mệnh cô loan trọn đời. Dù con bé không qua được thiên kiếp cũng là do khiếm khuyết tu hành. Bây giờ con bé có thể để lại Nha Nha và Miêu Miêu cũng xem như đặc ân con cho con bé…”
Bình Sinh vừa nghe thì cõi lòng lạnh giá, cái thứ “đặc ân” kia khiến nỗi áy náy vốn cuồn cuộn như sóng trào trong lòng hắn đột ngột ập tới không thể khống chế: “Là đặc ân con cho nàng… là con ban ân cho nàng…” Hắn cúi đầu lặp lại, rồi đứng thẳng dậy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn, hắn không biết mình nên khóc hay nên cười.
Rõ ràng là hắn phụ nàng, nhưng sao theo lời thiên tôn thì lại biến thành hắn ban ân cho nàng?
Từng chuyện nàng hứa với hắn, nàng đều làm được, còn lời hứa đời đời kiếp kiếp của hắn với nàng lại vĩnh viễn xa vời.
Bây giờ còn biến thành ân đức hắn ban cho nàng nữa?
“Mối nhân duyên này là do thiện niệm của con bé tích tụ lại.” Quan sát từng cử chỉ hành vi của Bình Sinh, phát hiện hắn dường như không hiểu đạo lý sâu xa trong chuyện này, Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn bất đắc dĩ thở dài. Ông vuốt râu, sau giây lát mới cất tiếng, khuôn mặt gầy gò vừa hờ hững vừa bình thản, ông chậm rãi giải thích rõ những khúc mắc giữa hai người: “Năm xưa, con bé vì con mà phạm phải sát nghiệp, phải chịu lôi hình đó vốn là kiếp nạn của nó. Sau đó, con phải chịu luân hồi mười kiếp, mỗi kiếp đều phải chịu đày đọa, đó cũng là vì con nhìn nhầm người mà tạo nên gian khổ. Lúc đó, nếu con bé không nhặt xá