Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thề Nguyện

Thề Nguyện

Tác giả: Tắc Nhĩ

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 1343309

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/3309 lượt.

ngang ngược năm đó. Nàng mặc vải bố cài trâm gỗ mộc mạc, dáng vẻ vẫn mảnh mai như trước. Dù tóc trắng xóa, khuôn mặt già nua, nhưng nét mặt đã không còn chút tàn độc nào, bất luận khí chất hay tinh thần đều an tĩnh.
“Bà già kia, ta dẫn gian phu của bà tới đây.”
Vừa nhìn thấy Dụ Lan, thiếu niên đã phủ đầu, thở phì phì gượng gạo ném lại một câu, sau đó đặt mông ngồi trên đống cỏ khô phía trước, bĩu môi dỗi hờn.
Đúng vậy, y đương nhiên tức giận, vốn trưởng rằng bỏ trốn quá nhanh, quá xa nên bà già này mới không tìm được. Không ngờ, nhìn bộ dạng này dường như không muốn đi tìm y.
Sao chứ? Là mong y một đi không trở về, hay là chắc ăn rằng nhất định y sẽ trở về?
Y quả thật là tức giận đến bùng nổ.
“Gian phu?” Biết Cứ Phong bốc đồng đã trở lại, trong lòng Dụ Lan rất vui mừng, nhưng nghe nói đến ‘gian phu’ gì đó nàng rất ngạc nhiên. Dù không nhìn thấy dung mạo của người mới đến, nhưng nàng nhanh chóng ngửi thấy mùi hoa Khuê Uy trên người Bình Sinh, nhớ lại chuyện cũ bèn cười khẽ: “Không phải năm đó ngài theo Thiên Sắc đến cứu ta và Cứ Phong nhà ta sao? Nếu ta đoán không lầm, ngài chính là Bắc Cực Trung Thiên Tử Vi – Bình Sinh đế quân.”
Chuyện của Thiên Sắc, nàng thường xuyên lui tới Âm ty cũng nghe được một ít. Nhưng lúc đó trong lòng nàng chỉ có chuyện của Cứ Phong, đương nhiên không để ý chuyện chẳng liên quan. Cuối cùng, Thiên Sắc dùng nội đan của mình mới cứu được Cứ Phong. Lúc đầu nàng đắm chìm trong vui sướng và ngạc nhiên, sau đó nghĩ kỹ lại, mới đoán là người ra tay cứu Cứ Phong có lai lịch không nhỏ!
“Đúng!” Bình Sinh gật đầu, hắn lơ đãng liếc mắt nhìn thiếu niên ngồi trên đống cỏ khô, không có hành động gì khác. Nhưng thiếu niên kia lại mẫn cảm giống như mèo đạp phải đuôi nhảy nhổm lên, xắn tay áo hai ba lần, giống như nổi giận nghiêm mặt mắng: “Gian phu, ngươi nhìn ta làm gì!? Nói cho ngươi biết, có chuyện thì nói, có rắm thì đánh. Đây là địa bàn của ta, ngươi làm gì cũng phải rõ ràng trước mặt ta, đừng hòng mượn cơ hội đuổi ta đi!”
Nhìn tư thế này, nghe giọng điệu này, quả thực là một tiểu lang quân tràn đầy ghen tuông, sợ thê tử hồng hạnh vượt tường!
Bình Sinh thật sự không biết nên khóc hay cười, cũng không giải thích gì, chỉ nói ngắn gọn chuyện Thiên Sắc cho Dụ Lan biết. Tuy ngắn gọn nhưng rõ ràng, tốn không ít thời gian. Có lẽ thiếu niên kia nghe được những lời này mới biết Dụ Lan và Bình Sinh không phải quan hệ như y tưởng tượng, bấy giờ mới yên tâm, mặt mày rạng rỡ.
Thấy Dụ Lan nghe xong nhưng sắc mặt hơi ảm đạm, Bình Sinh vốn có chút hy vọng như ánh sáng nhạt trong lòng, lúc này lại giống lọt vào hầm băng lạnh lẽo, cố gắng bám lấy hy vọng cuối cùng: “Ngươi biết cách nào có thể tụ hồn trọng sinh cho nàng không?”
“Không có tim, không có nội đan, ngay cả nguyên thần cũng tan, nếu muốn tụ hồn trọng sinh thật sự là khó khăn…” Dụ Lan cắn môi suy nghĩ, hơi do dự. Dù sao, trước đây khốn cảnh Cứ Phong gặp phải khác hẳn Thiên Sắc. Cứ Phong là người, bị Cửu Trọng Ngục Âm ty quản lý luân hồi, hồn phách không biến mất. Còn Thiên Sắc bị tước tiên tịch trở về yêu, không có nội đan và tim, không chỉ thân thể biến thành tro tàn, ngay cả hồn phách cũng tan thành cát bụi. Cơ bản là không có khả năng trọng sinh.
Trầm mặc một lát, nàng khẽ thở dài, chợt mỉm cười: “Tuy ta không biết làm thế nào để Thiên Sắc tụ hồn trọng sinh, nhưng lần này Đế quân đến đây thật đúng lúc.” Nàng chỉ chỉ ra cái hang phía sau, dường như muốn nói có gì đó trong đó, nhưng không nói rõ chỉ lấp lửng: “Lúc trước nhận ân tình của ngài và Thiên Sắc, Dụ Lan rất cảm kích, thứ này có lẽ cũng có chút tác dụng.”
Bình Sinh mới nghi ngờ, thiếu niên kia đã gấp gáp hơn vội vã chạy đến cửa hang, phát hiện ra bốn phía hang đều được làm phép, bên trong nhốt thứ gì đó đen sì.
Dán sát mặt vào để nhìn, sau khi thấy rõ đó là thứ gì, sắc mặt thiếu niên lập tức biến đổi, lùi về giữ chặt lấy Dụ Lan nhìn từ trên xuống dưới chẳng thèm tránh né gì, cuối cùng nhìn thấy một vết thương bên chân phải nàng bị váy che khuất. Vết thương không sâu, xem ra đã bị thương nhiều ngày, nhưng kỳ lạ là máu cứ chảy không ngừng.
“Ôn thú?!” Nhìn vết thương như vậy, Bình Sinh cũng nhận ra, mắt chợt nheo lại, tim đập thình thịch!
Chẳng lẽ, thứ bị nhốt trong hang động kia chính là Ôn thú sống nhờ thân thể Nhục Nhục, sau đó nuốt trái tim Thiên Sắc!?
Cố gắng khống chế sự kích động trong lòng, Bình Sinh bước qua nhìn, thứ bị bỏ đói hấp hối trong hang kia chẳng phải là Ôn thú hắn khổ tâm tìm kiếm khắp nơi sao?
Ôn thú này, từ lúc bị Yêu Kiêu đuổi giết đến nay đã không thấy bóng dáng nó, vốn tưởng rằng đã bị Ma quân Lâu Tung hạ thủ đoạn thâm độc, thì ra đi mòn gót sắt tìm không thấy, nó lại trốn ở đây, còn tình cờ bị Dụ Lan bắt được?!
“Ôn thú này vốn vẫn ẩn núp trong đầm lầy phía sau núi, ta với nó nước sông không phạm nước giếng, cũng coi như không thấy. Nhưng mấy ngày trước Cứ Phong trốn đi ta định đuổi theo, đúng lúc gặp nó đói đến hoa mắt, tự động lủi vào hang núi. Ta ngửi thấy trên người nó có khí tức của Thiên Sắc, nghĩ là nó và


Teya Salat