
Tác giả: Tắc Nhĩ
Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015
Lượt xem: 1343229
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/3229 lượt.
ngoài căn nhà cỏ, chàng thiếu niên như kiến bò trên chảo, lòng nóng như lửa đốt, chờ đến mất kiên nhẫn, thật muốn tung một cước đá văng cánh cửa ra xông vào. Nhưng chân vừa đến cửa, y lại từ từ lùi lại ngồi trên đống cỏ khô kia, bứt mạnh để phát tiết sự nôn nóng trong lòng.
Mắt của bà ấy có thể chữa khỏi chứ?
Nhưng nếu thực sự chữa khỏi mắt cho bà ấy, phải dùng mắt của y…
Quan tâm làm gì chứ, dù y có mù, bà ấy cũng có thể chăm sóc y —
Lúc nghĩ đến vấn đề này, chàng thiếu niên vẫn thấy thật hư vô.
Y vẫn không rõ vì sao Dụ Lan lại đối xử tốt với y như vậy, chăm sóc hết sức cẩn thận, rõ ràng y và nàng không quen biết gì. Khi đó, vì trộm túi tiền của một tên ác bá, y bị mấy tên du côn lưu manh đánh cho một trận rồi ném ra đồng hoang, chính bản thân y cũng cho rằng mình chết chắc rồi. Ai ngờ, sau khi đi dạo một vòng quỷ môn quan trở về, bên cạnh y đột nhiên xuất hiện một nữ nhân xa lạ bị mù hai mắt.
Nàng chăm lo ăn mặc ở cho y, dạy y bản lĩnh, bảo vệ y chu toàn, thậm chí y còn có thể trường sinh bất lão, vĩnh viễn giữ lại tuổi thanh xuân. Từ đó về sau, y không còn là một đứa trẻ ăn may lang thang bị người người bắt nạt. Y ngang như cua, ai dám độc ác với y, y sẽ độc ác hơn người đó cả ngàn cả vạn lần — Có điều, lúc nào y cũng cảm thấy nàng dùng đôi mắt đã mù kia dõi theo từng bước chân y mà không nói một lời, cảm giác này không hiểu sao lại khiến y đau lòng.
Thật ra, nàng không biết bộ dạng của y như thế nào đúng không?
Lúc nào nàng cũng gọi y là “Cứ Phong”, không rõ Cứ Phong rốt cuộc là ai…
Nghe nàng gọi dịu dàng như vậy, tất nhiên là người yêu thương trước kia của nàng!
Có phải nàng không nhìn thấy nên nhận lầm người, biến y thành Cứ Phong phải không?
Nếu chữa khỏi mắt, nàng nhận ra y không phải Cứ Phong, nàng còn đối xử tốt với y như vậy sao…
“Mắt của nàng chữa khỏi rồi.” Nghe giọng Bình Sinh vang lên phía sau, chàng thiếu niên chợt ngây người. Sự nôn nóng lập tức quay trở lại, trong khoảnh khắc toàn bộ đầu óc trống rỗng, như có một cơn gió lốc quét qua, phút chốc trở nên trơ trọi.
“Được, ta nói được làm được!” Thiếu niên hít sâu một hơi, đứng dậy, hơi cứng nhắc ngẩng cao đầu xoay người sang nhìn Bình Sinh: “Đôi mắt này cho ngươi —” Chưa nói dứt lời y đã nóng vảy vươn tay định móc đôi mắt mình ra!
“Khoan đã!” Bình Sinh tóm lấy tay y, ngăn lại.
“Lang băm, ngươi còn muốn dông dài gì nữa?” Khi thốt lên câu này chàng thiếu niên đã mất kiên nhẫn, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn hắn.
Bình Sinh cười cười không trả lời, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Mấy ngày trước, có phải ngươi nói với nàng rằng ngươi thích một cô nương xinh đẹp?”
Thiếu niên ngây ra, vẻ mặt ngạc nhiên, hơi lúng túng lại nghi ngờ: “Sao ngươi biết?”
Bình Sinh vẫn cười khẽ, một lúc sau mới nói tiếp: “Lúc ta chữa mắt cho nàng ấy, không ngờ lại nhìn thấy cái hộp gỗ ngươi giấu dưới giường.” Dừng một lúc, hắn mỉm cười sâu xa: “Xem ra, ngươi vẽ không ít tranh về nàng.”
Thiếu niên càng lúng túng, không biết phải trả lời thế nào đành nổi nóng quát khẽ: “Ai cần lang băm như ngươi xen vào việc của người khác?!”
“Ngươi đừng quá mà tổn thương trái tim nàng…” Bình Sinh lắc đầu, nhớ lại vẻ mặt của Dụ Lan khi nhìn thấy bức tranh này. Hắn chỉ hận bản thân đáng thương bị trời trêu cợt, còn đôi nam nữ này thật là quá ngốc, rõ ràng gần sát bên nhau mà còn tự tra tấn: “Ngươi biết rõ nàng không nhìn thấy, nên không thể biết ngươi vẽ nàng…”
“Ai nói ta vẽ bà ta?! Đó rõ ràng là… rõ ràng là…” Thiếu niên vừa lúng túng vừa bối rối, không biết làm sao. Tay bị Bình Sinh giữ chặt, đành nghiến răng quát Bình Sinh: “Này, ngươi còn muốn lấy mắt của ta không?”
“Ngươi không muốn giữ lại mắt để nhìn Dụ Lan ư?” Bình Sinh thả tay y ra, thấy y vươn tay định móc mắt mình cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười: “Ngươi phải nghĩ cho kỹ, móc mắt rồi sau này ngươi sẽ mù, đương nhiên không thấy được dáng vẻ của nàng.”
Thiếu niên nuốt nước bọt, vẻ mặt càng do dự, vẫn cố tình mạnh miệng cãi lại: “Dáng vẻ của bà ta vừa già vừa xấu, ai thèm nhìn chứ?” Ngoài miệng thì nói không thèm, nhưng chân đã mất tự chủ chạy về ngôi nhà cỏ kia!
Lúc vào ngôi nhà cỏ, nhìn thấy nữ tử ngồi trước tấm gương cũ, y sợ hãi không thôi: “Ngươi — ngươi —” một lúc sau vẫn chưa nói hết câu.
Người ngồi trước tấm gương kia là nàng thật sao?
Y không học vấn nên không biết dùng từ văn hoa, nho nhã để diễn tả dáng vẻ của nàng. Nhưng y không thể không thừa nhận, người trước mặt là đẹp nhất trong số những người con gái y được gặp từ lúc chào đời đến nay.
Y vẽ những bức tranh ấy vốn dựa theo dáng vẻ nàng lúc đó tô vẽ thêm cho đẹp ra, nhưng so với dung nhan hiện tại của nàng chẳng khác nào bùn và mây.
Y nhìn không chớp mắt, trái tim như chợt say khướt.
Sao nàng đột nhiên trở nên xinh đẹp như vậy? Đôi mắt sáng hiền lành, tươi cười như hoa, đến mức ngay cả y cũng nhìn không chớp mắt. “Ngốc! Ai cho phép bà biến thành bộ dạng này!?” Tuy nhìn mãi cũng không đủ dáng vẻ hiện tại của nàng, nhưng y không thể không nhớ đến bộ dạng trước đây của nàng, cuối cùng lại lớn tiếng la mắ