XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Theo Đuổi Em, Khổ Quá Cơ

Theo Đuổi Em, Khổ Quá Cơ

Tác giả: Đan Phi Tuyết

Ngày cập nhật: 03:34 22/12/2015

Lượt xem: 134936

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/936 lượt.

hiển trong sự nghiệp của cha cháu mà thôi…”
“Tổ Dĩnh, Tổ Dĩnh!” Tiết Cương tìm con gái, gì chứ ~~ người đâu? Ông lật khăn trải bàn, dưới gầm bàn trống rỗng. Ngẩng đầu tìm kiếm, mục tiêu đang chạy như điên ra phía cửa lớn.
“Quay lại đây cho cha!” Tiết Cương dữ dội gào lên.
Hu hu hu… Số mình thật khổ, Tổ Dĩnh không quan tâm nữa, để cho bọn họ tự đối đầu với nhau đi, cô chạy trối chết trước. Tuy nhiên vừa chạy tới cửa thì va phải một người, liền bị người đó kéo lại.
“Chị?”
“Em?”
“Chị, sao chị lại ở ngoài này?”
“Em đến đây làm gì?”
“Đây chính là Tiết Tổ Dĩnh sao?” Lý Dung Dung cầm tay Tổ Dĩnh, cười cười chào hỏi: “Xin chào.”
Tổ Dĩnh có dự cảm, hôm nay là ngày tận thế, quả nhiên ——
“Gia Cần? !” Tiết Cương rống lên.
Tiết tiểu đệ ôm lấy Lý Dung Dung, khẩn trương nói: “Em nghe thấy giọng nói rất quen thuộc.”
“Cha đang nổi giận đó.” Tổ Dĩnh sợ hãi.
Tiết Cương chạy tới, Tiết Gia Cần tay phải lôi kéo Lý Dung Dung, tay trái túm tay chị gái. ”Chúng ta chạy thôi ~~” nói xong, ba người hướng phía cửa chạy trốn.
“Thằng ranh kia, con mau tới đây cho cha, không được phép chạy! Còn dám chạy? Không cho phép chạy, nghe thấy không? !” Tiết Cương kêu to.
Nói đùa gì vậy, không chạy là chết chắc. Gia Cần kéo hai cô gái, phát huy tinh thần sánh ngang tốc độ đường truyền ADSL, trong nháy mắt đã thấy không còn bóng dáng đâu nữa.
Tiết Cương đuổi theo ra bên ngoài khách sạn, mấy phút sau, hậm hực trở về, mệt mỏi trở lại chỗ ngồi ngồi xuống. Mọi người chạy hết, chỉ còn Sài Trọng Sâm. Sài Trọng Sâm giật nhẹ cà vạt, dương dương tự đắc, rất ưu nhã ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, bộ dạng hết sức thành khẩn, đánh giá mục tiêu cần tấn công- Tiết lão tiên sinh.
“Hai đứa con không có tiền đồ!” Tiết lão tiên sinh đang nổi nóng, có chút mệt mỏi ôm đầu than thở: “Tôi không thể tin được…” Hiện giờ ông rất hỗn loạn, Tiết Gia Cần cùng với sếp nó tới khách sạn làm gì? Ông lẩm bẩm giới thiệu: “Vừa rồi chính là con trai tôi.”
“Dạ.” Sài Trọng Sâm giúp Tiết Cương rót trà, ông đang hết sức buồn chán.
Tiết Cương hoảng hốt phỏng đoán : “Tôi không nhìn lầm chứ? Nó cùng với sếp của nó tới khách sạn, tới khách sạn làm gì? Hẹn hò sao? Không, không phải là hẹn hò…” Đang lúc trầm tư nghe thấy Sài Trọng Sâm cười, Tiết Cương lườm anh hỏi: “Cười cái gì?”
“Cậu ấy vừa thấy bác đã bỏ chạy, dĩ nhiên không phải là tới hẹn hò.” Được rồi. Tổ Dĩnh đa chạy, như vậy hắn càng dễ đối phó với cha cô.
“Bọn họ tới thuê phòng?” Tiết Cương hỏi.
“Còn không phải sao?” Sài Trọng Sâm nhướng mày.
“Tại sao con tôi có thể cùng với người phụ nữ hơn nó nhiều tuổi như vậy… Cái kia…” Tiết Cương hắng giọng, đỏ mặt.
“Bây giờ thịnh hành tình cảm chị em lắm ạ.” Sài Trọng Sâm thấy nhưng không thể trách, lúc này Tiết cha phải biết anh cùng Tổ Dĩnh là rất bình thường.
“Không thể nào.” Tiết Cương nhức đầu.
“Bác à, cháu thấy nhân tiện chúng ta đang ở trong khách sạn, chúng ta dùng luôn bữa tối, có được không ạ ?”
“Cậu có phải bị bệnh hay không? Đúng rồi, cậu có bệnh tâm thần, yêu thích con gái tôi đều có bệnh.” Tiết Cương đánh giá Sài Trọng Sâm.
Sài Trọng Sâm cười, chuyện này Tiết Cương và Tổ Dĩnh giống nhau thật đó, thật đáng yêu! ”Bác à, ăn xong bữa tối chúng ta cùng đi uống rượu nhé, được không ạ? Đúng rồi, tới phòng trọ kiểu Nhật uống rượu, bác có ăn gỏi cá không ạ? Dạo này mới có món cá đen, mùi vị không tồi, cháu mời bác nhé.”
“Thằng nhóc, cậu không thấy tôi rất ghét cậu sao? Còn dám mời tôi uống rượu? Da mặt cậu dày đến đến thế sao?” Tiết Cương khóc không ra nước mắt.
Sài Trọng Sâm mặt không đỏ hơi thở không gấp nói: “Nhờ công con gái bác huấn luyện cháu đấy ạ.”
Có chút gan dạ sáng suốt đó, Tiết Cương nhìn hắn. ”Được rồi, cha cậu cho vay cắt cổ, còn mẹ cậu đâu?”
“Mẹ cháu đã mất từ lâu, hồi còn ở Nhật, mẹ cháu từng là một ca sĩ nổi tiếng.”
“Tôi biết, tôi biết…” Tiết Cương ôm đầu rống: “Yêu con gái tôi cũng không bình thường.” Thật đáng buồn, bây giờ ngay cả Gia Cần cũng không bình thường. Trời ạ, sao số ông khổ như vậy chứ? Tiết Cương rơi vào tình trạng như đưa đám.
Tuy nhiên, nhiệt tình của Sài Trọng Sâm vừa mới được dấy lên, ý chí chiến đấu đang tràn đầy. Chỉ cần ‘giải quyết’ xong Tiết Cương, anh muốn kết hôn Tổ Dĩnh là chuyện rất dễ dàng.
“Bác trai, sở thích của bác là gì ạ?” Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
“Hỏi cái này làm gì?” Tiết Cương hữu khí vô lực.
“Cháu nghĩ cho bồi dưỡng tình cảm.”
“Tôi! Cậu tỉnh lại đi, con gái tôi không thể nào gả cho người Nhật.” Tiết Cương cười lạnh.
“Bác có muốn chơi cờ Trung Quốc với cháu không ạ?”
“Cậu muốn nói tới cờ tướng?”
“Cháu chơi được ạ.”
“Cờ vây được không?”
“Cờ vây cháu cũng có thể chơi.”
“Cờ Tây Dương?”
“Tây Dương cũng được tuốt ạ.”
“Nhóc con, định lừa tôi sao? Hừ, làm sao cờ nào cậu cũng biết chơi được chứ?” Tiết Cương giận dữ mắng mỏ: “Tôi ghét nhất loại người không thành thật.”
“Bác có thể thử trình cờ của cháu, cháu đưa bác đi nhé.” Sài Trọng Sâm cười cười, cầm lấy cặp, lấy ra một tờ quảng cáo. ”Cháu có