
Dấu Ấn Của Hoàng Tử Ác Ma (18+)
Tác giả: Dạ Tuyết Miêu Miêu
Ngày cập nhật: 03:48 22/12/2015
Lượt xem: 1341578
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1578 lượt.
rượng Trí Thanh tự mình chủ trì thí thực (bố thí thức ăn). Mạc Hi âm thầm phỉ nhổ, những hòa thượng này kỳ thật cũng là treo đầu dê bán thịt chó, bản thân họ cũng không tin thuyết U Minh, nếu không sao lại đợi thí thực xong, đem những thức ăn bỏ đi mà U Minh đã dùng, phơi nắng rồi đưa "Sạn Phạn Lâu" tích trữ cơm thừa trong chùa, gom góp cả năm, đến mùng tám tháng chạp nấu thành cháo mồng tám tháng chạp phân tặng tín đồ.
Xong vãn khóa, hai người cùng về Tùng Vụ Viện ngủ.
Rừng trúc tập kiếm
Hôm sau, Vân Tê Trúc Kính.
Vân Tê Trúc Kính ở phía tây nam Tây Hồ, bờ bắc sông Tiền Đường, trong Vân Tê Ổ (Ổ là chỗ trũng xuống còn xung quanh thì cao) trên núi Ngũ Vân. Tương truyền trên núi Ngũ Vân có mây ngũ sắc, thường bay tập trung nơi trũng, lâu ngày không tan, nên gọi là "Vân Tê" (tê là dừng lại, vân tê là mây ngừng lại). Nơi đây rừng trúc đầy sườn núi, ôm trọn cả con đường mòn.
Mạc Hi thích nhất là hai mùa thu đông.
Trước lá vàng quấn quanh, cổ thụ yêu thầm;
Người tới xoay chuyển cực nhanh, giống như không muốn cùng nàng giao thủ, xoay người bay tới mép nước, nhún một cái, nhảy vào thác nước mười trượng, nương theo lực chảy của dòng nước, nhắm thẳng vào sâu trong hàn đàm.
Mạc Hi đuổi không kịp, đành phải từ bỏ.
Thân pháp người này, vô cùng quỷ dị, dường như đang dịch chuyển trong chớp mắt. Bằng thị lực của nàng cũng nhìn không ra lộ số khinh công.
Nhất thời không còn tâm trí luyện nữa, lại sắp đến giờ tụng kinh, sợ bát tiểu thư đi tìm, liền lên đường về chùa.
Dùng xong điểm tâm, bát tiểu thư mời nàng cùng đi Hoa Nghiêm Điện bái phật.
Trở ra cửa điện, liền gặp gỡ chú tiểu ghi chép công đức (ghi số tiền người ta quyên cúng cho chùa), không thể không bỏ ra chút tiền dầu thơm (dầu thơm đốt đèn trong chùa).
Mạc Hi tuyệt bút vung lên, "mười lượng" bạc, ký tên mình "Mộc thị." May mắn chữ mộc giản phồn như nhau (ngày xưa người Trung Quốc dùng chữ phồn thể, ngày nay dùng giản thể, là dạng chữ rút gọn), nếu thay đổi chữ khác, nàng cũng chỉ có thể ký chữ giản thể như gà bới. Khiến nàng oán niệm sâu đậm là nữ tử cổ đại không thể đưa tên mình ra, phóng mắt nhìn lại, trên trang giấy đều là gì gì đó thị. Nhưng mà một thích khách như nàng, không thể lấy tên mình để dương danh lập vạn, cũng không sao.
Khi bát tiểu thư cầm bút kí tên, cây quạt giấy nan trúc cầm trên tay không cẩn thận rơi trên đất, Mạc Hi khom người thay nàng nhặt lên. Mặt quạt không nhìn rõ, nhưng cánh quạt thật là tinh tế, hợp lại thành một đóa Mặc phù dung vươn cao. Bát tiểu thư nhận lấy, cẩn thận phủi bụi bặm trên đó. Mặc Phù cười nói: "Đa tạ Mộc cô nương. Tiểu thư chúng tôi thích nhất là cây quạt này. Ngay cả tên nô tì cũng vì nó mà sửa lại. Mặt quạt này là dùng lụa màu bạc độc nhất vô nhị của Bích Lạc Hiên làm thành, là do Đỗ công tử tự mình tìm được. Tiểu thư lại mời người vẽ tranh đề tự mới." Bát tiểu thư khiển trách một tiếng: "Ngươi đừng lắm miệng." Mạc Hi cười đáp: "Không sao. Tiện tay mà thôi."
Bát tiểu thư vô cùng hào phóng, ra tay là một trăm lượng. Chú tiểu cười đến thấy răng không thấy mắt, nịnh hót: "Nữ thí chủ hôm qua đã quyên rất nhiều, hôm nay lại quyên, có thể thấy được một lòng hướng phật, thiện chí giúp người, kì tâm chân thành." Có thể thấy lúc hai người tự dùng cơm ngày hôm qua bát tiểu thư đã từng tới Hoa Nghiêm Điện. Bát tiểu thư cũng không nhiều lời, chỉ gật gật đầu, kéo Mặc Phù đi.
Trở lại Tùng Vụ Viện, chú tiểu đưa tới một cái bình sứ nhỏ màu xanh ngọc đáy vẽ hoa ngọc lan, không nói được một lời đã đi. Cái lọ có thể bỏ túi, cao khoảng một lóng tay, vừa mở bình ra, một mùi rượu ngào ngạt thanh thuần xông vào mũi, màu nước trong suốt, uống một chút, hương vị nhẹ nhàng thanh khiết, ngọt mà không ngấy, vị thật tốt. Đúng là rượu hoa quế lúc Mạc Hi chơi thuyền Tây Hồ muốn uống. Không cần phải nói, Như Vụ người này nhưỡng rượu không phải là ngày một ngày hai. Mạc Hi uống một mạch hết sạch, rất là mãn nguyện. Thầm mắng: tên này quả nhiên là một tay ủ rượu ngon. Cũng là quỷ hẹp hòi, có câu người thấy có phần, hắn lại chỉ đưa tới chút xíu như vậy. Sao có thể để hắn giấu riêng chứ. Liền quyết định đêm nay đi tìm hắn, bất kể dùng cách gì nhất định phải uống cho đã nghiền.
Tương tiến tửu (Đem tiến rượu)
Buổi tối khi đi tìm Như Vụ đã bắt tại trận, yêu tăng này, quả nhiên đang ngồi trên thiền tháp phẩm rượu.
Trên bàn gỗ trước mặt có bày một đôi mộc đấu, một cái vân văn ngọc quang (quang: ly bằng sừng), một cái chảo vàng hoa văn song sư để hâm rượu.
Thấy Mạc Hi đến, hiểu rõ cười, nói: "Đến đây, cùng uống đi." Vẫy tay áo, bầu rượu hoa sen xanh trắng từ trong chảo vàng bay ra, rót vào mộc đấu đầy bảy phần, đẩy tới trước mặt nàng.
"Huynh không sợ Trí Thanh nhìn thấy hai chúng ta đối ẩm sao?" Mấy ngày nay trong chùa đồn đãi phương trượng sắp viên tịch, mà người tiếp nhận y bát không ai khác ngoài Như Vụ.
(1) Tạm dịch: Gió lạnh trời giá rét, hoa