Pair of Vintage Old School Fru

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thích

Thích

Tác giả: Cảnh Hành

Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015

Lượt xem: 134695

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/695 lượt.

y đeo một chiếc vòng phỉ thúy trong suốt, một người phụ nữ đã đến tuổi tứ tuần mà vẫn có phong thái như vậy, thật sự là được ông trời ưu ái.
Là bà ấy——— chỉ nhìn sườn mặt, hắn có thể liếc mắt một cái xác nhận.
“Hey, ông đã dến rồi!” Thích vừa nhìn thấy hắn liền hưng phấn mà hô to.
Mọi người trên bàn ăn bị hấp dẫn về phía này, trong đó bao gồm bà ấy ——– dung nhan trong trí nhớ, thì ra vẫn chưa từng thay đổi, hắn vẫn nghĩ rằng, khi gặp lại hai người sẽ trở nên lạ mặt, nhưng nhìn nụ cười dịu dàng như ngày xưa, giờ phút này, lòng hắn bỗng nhiên chua xót.
Mẹ hắn
Mẹ hắn đối diện với hắn lễ phép cười :“Xin chào, tôi tên là Lien, hoan nghênh tới nhà của tôi ”
Nhà của tôi.
Hắn dùng hết khí lực toàn thân mới có thể bình phục cảm xúc chính mình, bày ra một cái mỉm cười: “Xin chào”
Đã lâu không gặp
Hắn đến bên cạnh Thích ngồi xuống, cô nhóc nhỏ lại phá lệ thân thiết ngồi dựa vào hắn, chơi đùa ngón tay của hắn, mùi hương trên người cô thoát ra xâm nhập vào mũi, hắn bộng nhiên cảm thấy thả lỏng rất nhiều.
“Sao lâu như vậy mới xuống”, Thích khó chịu nhíu mi, “Tôi rất nhớ ông”
Lý Kiều ngẩn ra, đưa tay sờ cái trán của cô: “Cháu phát sốt à? Đầu óc có vẫn đề sao?”
Đột nhiên lời ngon tiếng ngọt với hắn.
Lão già ngu ngốc! Thích trừng mắt ở trong lòng âm thầm mắng, khó có khi cô bất chấp mặt mũi tốt bụng dỗ dành an ủi hắn, hắn lại không thèm cảm kích.
“Hai người cảm tình thật tốt”, Lien nhìn bọn họ mỉm cười, “Từ Trung Quốc đến đây?”
“Vâng——”
“Không phải——-” lời nói của Lý Kiều bị Thích đánh gãy, “Anh quốc”
Lý Kiều thân thể cứng đờ, Thích đắc ý tươi cười, tức giận nhéo tay hắn một chút ———-người này thật nhát gan.
Lien ngẩn ra, trong mắt hiện lên một tia sương mù, nhưng bà lập tức khôi phục thái độ bình thường, đối với mọi người giơ lên ly rượu: “Các vị, hoan nghênh đã đến chơi”
——————————————-
Bữa tối là món ăn Trung Tây kết hợp, dao nĩa đầy bàn, vô cùng phong phú.
Những vị khách đều khen không dứt miệng, chỉ có Lý Kiều một mực yên lặng ăn uống, không nói tiếng nào.
Hắn ăn rất chậm, như muốn đem hương vị mỗi món ăn dung nhập trong lòng, tư vị trong trí nhớ, qua nhiều năm như vậy lại một lần nữa đánh sâu vào não bộ, làm cho tâm hắn cũng co rút đau đớn theo.
Bánh mì ốp lết trứng hồng rượu.
Thích nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn có chút suy nghĩ—— thì ra cũng không phải tự hắn chế biến.
Nhịn không được ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn tựa hồ đắm chìm trong suy nghĩ chính mình, hoặc đang lâm vào kí ức dĩ vãng.
Hắn kì thật, rất đáng thương.
Thích bỗng nhiên nhớ tới chính mình từng có lúc chê bai tay nghề nấu ăn của mẹ, lại không biết rằng đối với người khác mà nói, có thể ăn những thức ăn do mẹ mình làm đã là hạnh phúc rất lớn.
“Ơ, hương vị bánh mỳ này cùng với của ông giống nhau như đúc”. Cô ngọt ngào cười, đề cao âm lượng nhìn về phía Lý Kiều, người kia biểu tình rõ ràng bị kiềm hãm.
“Vậy sao?” Lien nhìn Lý Kiều, trên mặt hiện lên kinh ngạc, “Thì ra còn có người giống tôi thực hiện món ăn này”






Thay ông khóc
“Làm sao giống nhau được?” Lý Kiều nở nụ cười một chút, phượng mâu nhìn chằm chằm Thích, “Ngoan, ăn cơm, ít nói thôi”
Làm sao giống nhau được? Làm sao có thể giống nhau? Tư vị đã từng thương nhớ, chân chính đến miệng, lại ngay cả nuốt xuống yết hầu đều cảm thấy đau đớn, hay có lẽ đã đau từ trong vị đi. Có lẽ, hắn đã sớm hình thành thói quen sống những ngày không có bà ấy.
Thích kinh ngạc nhìn hắn——- tuy rằng hắn đang mỉm cười, nhưng ý cười lại không chạm vào đáy mắt, ngọn đèn ở phía khóe mắt hắn lưu lại một bóng ma u ám, nghe qua giọng nói có vẻ ôn nhu, nhưng cũng có ý tứ cảnh cáo sâu sắc.
Hắn đang bất mãn cô xen vào việc của người khác.
“Cám ơn!” Thích ngọt ngào cười, nhìn về phía Lien, “Ảnh chụp rửa xong cháu sẽ ký gửi cho ngài”
Hy vọng có một ngày, khi ngài xem được bức ảnh đã chụp, có thể phát hiện hai khuôn mặt trong đó giống nhau đến cỡ nào.
——————————————-
Lien vừa rời đi, Lý Kiều liền đứng dậy, không nói một tiếng đi ra ngoài, Thích vội vàng buông dao nĩa trong tay đuổi theo.
“Ông đi đâu?” trên đường tuyết đọng có điểm trơn, cô từng bước từng bước chạy chậm đuổi kịp tốc độ hắn.
“Cháu trở về đi” hắn cũng không quay đầu lại
“Tôi không muốn” Thích túm trụ tay áo hắn, “Tôi muốn cùng đi với ông”
“Tôi đi uống rượu, cháu có thể chứ?” hắn rốt cuộc dừng lại cước bộ, sắc mặt âm trầm.
“Tôi—–” Thích nghẹn lời một chút, cắn môi nhìn hắn. “ Tôi cùng ông đi được không? Nếu ông say thì làm sao bây giờ?”
“Say thì say!” hắn đẩy tay cô ra, tiếp tục đi về phía trước.
“Này!” Thích phát hỏa, “Là ông đưa tôi đến chỗ này, hiện tại lại bỏ tôi một mình——-”
“Diệp Thích” Lý Kiều cắn răng, “Tôi hiện tại không có tâm trạng đùa giỡn với cháu, không cần khảo nghiệm tính nhẫn nại của tôi”
Cô đùa giỡn với hắn khi nào chứ?
Thích cháy đến phía trước mở ra hai tay ngăn lại hắn: “Ông phát hỏa với tôi cái gì? Nếu dám tự mình đi tìm bà ấy