
Tác giả: Cảnh Hành
Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015
Lượt xem: 134732
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/732 lượt.
br> Hắn nhớ đến lúc cô đàn ca khúc “ First Love”, cô nói, Tô dạy tôi.
Liễu Nhược Y trêu chọc cười : “Tô tiên sinh thật sự là một thầy giáo tốt, xa như vậy lại vội bay qua đây dự sinh nhật của học trò”
Mọi người đều có thể nhìn ra anh đối với Thích không hề đơn giản, mà chàng trai này đứng bên cạnh Thích, cũng chẳng kém cỏi chút nào.
“ Tôi nhớ ra rồi ”, David bỗng nhiên mở miệng, có chút kích động nhìn tô chằm chằm, “Anh chính là giáo sư trẻ tuổi nhất đoạt giải quán quân nhạc cổ điển, làm chấn động cả giới soạn nhạc – Tô Tự ? ”
Tô chỉ gật đầu cười nhẹ, thái độ không có một chút kiêu căng.
“ Trước mắt anh có định hợp tác với công ty nào chưa, có hợp đồng nào không?” David lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi.
“ Tô phải về nước Mỹ———”
“Tôi không trở về, tôi sẽ ở nước Anh một thời gian”, thanh âm bình tĩnh của Tô đánh gãy lời nói của Thích, anh mỉm cười nhìn David, “Nếu ngài cảm thấy tiện như đã nói, chúng ta có thể đem chuyện này thương lượng một lần”
Tô cuối đầu nhìn cô, trong đôi mắt mang theo một chút ý cười làm cô khó hiểu.
——————————————–
Đó là ánh mắt của một người đàn ông dành cho người phụ nữ.
Lý Kiều nhìn Tô suy nghĩ sâu xa, ngực cứng lại —— là một người trẻ tuổi xuất sắc, rất xứng với Thích.
Vẻ mặt anh ta nhìn Thích, ngữ khí nói chuyện với Thích, tư thế anh ta ôm Thích, anh ta vì sinh nhật cô mà từ Mỹ bay tới đây, anh ta lựa chọn ở lại, đều chứng tỏ một điều rằng anh ta làm tất cả là vì Thích.
Với thái độ của Thích, hắn cũng nhìn ra Tô đới với cô mà nói là cực kỳ đặc biệt, mấy năm ở nước Mỹ, anh ta có lẽ là người thân cận nhất của cô.
Hắn hẳn là cảm thấy vui mừng, nếu có một người đàn ông như vậy bên cạnh Thích.
Từ nay về sau cô có lẽ sẽ dần dần rời xa hắn, không hề dây dưa đến hắn nữa —- như vậy cũng tốt, hắn nghĩ vậy, nhưng vì sao nhìn nụ cười xán lạn của cô, hắn lại cảm thấy ngực giống như bị một quyền đánh vào, đau âm ỉ.
Những người xung quanh nghe thấy lời nói của Tô liền đoán được nguyên nhân khiến anh muốn ở lại, phát ra những tiếng cười ái muội thiện ý, ngay cả Diệp Thính Phong cũng nhìn cô con gái, cười nhẹ.
Thích cũng phát hiện ánh mắt của Tô có chút không giống với trước kia, không khỏi quẫn bách quay đầu, lại nhịn không được nhìn về phía Lý kiều đang đứng.
Cô hi vọng hắn có thể để ý đến cô một chút, để ý đến thái độ của Tô đối với cô, nhưng mà không, hắn cứ lẳng lặng như vậy nhìn bọn họ, biểu tình thanh thản nhẹ nhàng, sau đó cô nhìn thấy, hắn gật đầu mỉm cười với Tô.
Cái cười mỉm ấy, làm cho tâm hồn nhảy nhót cả đêm của cô trong nháy mắt đông cứng thành băng.
——————————————–
“Làm sao vậy, không thích đồ ăn ở đây sao?” Tề Nhã sắc mặt không đổi nhìn chăm chú người đàn ông đang phiền lòng ngồi ở đối diện.
“ Không có gì ”, Lý Kiều hoàn hồn, trên mặt bày ra một nụ cười quyến rũ phong lưu, “So với trình độ của tôi thì hơi kém một chút”
“Vậy sao?” Tề Nhã kinh ngạc cười, “Anh nấu ăn rất giỏi sao?”
“Miễn bàn”. Hắn không chút nào khiêm tốn.
Tôi đây sau này ở chung với ông vậy.
“Em nói cái gì?” hắn đột nhiên nhìn chằm chằm cô hỏi.
“Em có nói gì đâu?” Tề Nhã thấy có chút kì quái, cô căn bản còn chưa kịp mở miệng.
Sắc mặt Lý Kiều bỗng nhiên cứng đờ.
Tề nhã không nói gì, thứ hắn nghe được, là thanh âm thanh thúy trong trí nhớ kia, hưng phấn nói rằng, tôi đây về sau ở chung với ông vậy.
Hắn lại mặc kệ cô, chỉ thúc giục cô nhanh chóng chuẩn bị đến trường.
Sáng sớm hôm đó, hành lang bệnh viện gió thổi vào lạnh lẽo, cô phải cố hết sức chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân hắn, lại nhất định không buông tay mình trong tay hắn.
Chậm một chút, cô năn nỉ, trên trán trơn bóng có lấm tấm mồ hôi, đôi mắt nhìn hắn tràn đầy lo lắng và bất an.
Một phút đó tâm của hắn bỗng nhiên mềm xuống.
Ngồi ở trong xe, cô lấy khăn tay lau phía khóe miệng bị thương của hắn, cô hỏi, có đau không?
Sau đó bàn tay nhỏ bé lại ấn lên ngực hắn hỏi, vậy còn nơi này thì sao, nơi này có đau không?
Hắn làm sao vậy?
Lý Kiều bắt buộc bản thân ngừng suy nghĩ, vẻ mặt tối tăm nhìn chằm chằm vào tách cà phê đang bốc làn hơi trắng, mông mông lung lung, làm mờ tầm mắt hắn.
Trong lúc hoàng hốt hắn nhận ra, trong lòng chính mình đang dần dần hình thành một cơn sóng lớn.
Vị hôn thê của hắn
“Tôi ăn xong rồi, đi thôi”. Tề Nhã buông khăn ăn trong tay, lẳng lặng nhìn hắn.
“Nhanh vậy sao?” Lý Kiều có chút kinh ngạc.
“Tôi cứ nghĩ là có anh thì sẽ thành ‘tú sắc khả cơm’, ai ngờ lại làm cho tôi tiêu hóa không xong”, Tề Nhã trào phúng liếc nhìn hắn một cái, “Hay cứ đi ra ngoài một chút đi”
Lý Kiều mỉm cười có chút xin lỗi, biết cô đã đoán ra tâm tình không tốt của bản thân.
“Vị hôn thê của tôi, Tề Nhã”. Lý Kiều ngữ khí bình thản nói chuyện với Tô, Thích lại giống như bị sét đánh trúng, trong nháy mắt sững người tại chỗ, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào họ.
Hắn đang nói cái gì vậy?
Đám người đang nhốn nháo ồn ào trên đường dường như trở nên bất động, t