
Tác giả: Cảnh Hành
Ngày cập nhật: 04:15 22/12/2015
Lượt xem: 134735
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/735 lượt.
nhìn về một nơi vô định phía ngoài cửa sổ, trong đôi mắt tràn ngập nét dịu dàng, “Cô ấy vẫn mang bộ dáng như khi mới quen, lúc cười lên trông rất đẹp, có một chút ưu thương, tính tình có chút nhõng nhẽo, lại vô tư chẳng để ý gì, thật làm cho người khác tức giận”.
“Có đôi khi cảm thấy tất cả vẫn đang diễn ra trước mắt, phảng phất giống như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, có đôi khi lại giật mình cảm thấy tất cả chỉ là một bộ phim vô vị, thời gian thì vẫn chầm chậm trôi đi”. Thu hồi tầm mắt, hắn có chút tự giễu cười, vẻ mặt lại khôi phục lại bình tĩnh.
Lý Kiều trầm mặc không nói, trong lòng đã dâng lên chua xót, thế giới này, có lẽ chỉ có bản thân mình mới thấu hiểu anh ấy ——- bởi vì bọn họ đã từng cùng yêu một người phụ nữ. May mắn là, hắn đã tìm thấy hạnh phúc chân chính của đời mình, mà người đàn ông trước mắt này, chỉ có thể dựa vào ký ức để chống đỡ.
————————
Khóa cửa chuyển động trong nháy mắt, Thích có chút khẩn trương ngồi dậy
“Nhìn thấy anh có có phải rất thất vọng hay không?”
Tô đi đến cạnh giường nhìn cô, đôi đồng tử màu băng lam hơi trào phúng.
Thích nhếch môi không nói một lời nào.
“Biết không”, anh nâng cằm cô lên, mặt đối diện với cô, “Anh nghe thấy mẹ cầu xin anh ta nhường em cho anh”.
Ngực Thích chợt đau xót —— trách không được, trong đôi mắt phượng kia cất giấu một chút ưu thương.
“Ông ấy sẽ không vì vậy mà rời đi”. Cô quật cường nhìn anh, ngữ khí kiên định.
Tô buông tay ra, trong mắt hiện lên một tia đau đớn: “Em thật sự rất hiểu biết anh ta”.
“Có điều, cho dù anh ta có đem em tặng lại cho anh, anh cũng sẽ không nhận”, anh lạnh lùng, “Anh không phải là người không chịu nổi một kích, cho dù thua cũng muốn thua một cách quang minh chính đại”
Thích nằm xuống, đem mình giấu vào trong chăn, cảm thấy mệt mỏi không nói lên lời: “Em rất mệt”.
Yêu hay không yêu, cô cũng chẳng muốn tiếp nhận nữa, thế nào cũng rất vất vả.
“Em còn nhớ rõ lần đó anh đánh em không, Thích?”, thanh âm của Tô cách lớp chăn, nặng nề truyền vào tai cô, “Ngày đó anh đã nói với em, anh chưa từng có yêu cầu em phải chấp nhận anh, em tốt nhất là không nên yêu phải anh. Nói ra câu đó, anh lần đầu tiên trong đời bắt đầu cảm thấy sợ hãi và khổ sở, trước đó đối với em giả giả thật thật, vào khoảnh khắc đó mới biết được bản thân mình đã thật sự động tâm, nhìn em bất cần đời lái xe đuổi theo anh ta, anh chỉ biết là anh thua rồi, trái tim em vĩnh viễn chỉ đặt trên người anh ta, mà anh thì chỉ có thể lo lắng sợ hãi thay cho em”.
“Sau đó thấy anh ta muốn kết hôn, thời gian đó anh chứng kiến em nhận hết dày vò đau khổ lại giả vờ lạnh lùng kiên cường, anh đột nhiên lại có chút an ủi, một đường theo em lên máy bay, chính là vì không muốn buông tha một cơ hội có được em”.
“Thích, nói ra những lời này, anh cũng không còn gì vướng bận trong lòng, việc còn lại, chỉ có thể phó mặc cho thời gian”. Ngón tay ấm áp thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, mang theo quyến luyến vô hạn, “Anh sẽ rời khỏi nơi này”.
Thích hạ chăn xuống, kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Anh muốn đi đâu?”
“Còn chưa nghĩ ra, cũng không quan trọng nữa”. Anh cười nhẹ
“Vậy anh muốn đi bao lâu?”
“Không biết”. Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn mang theo cưng chìu như trước.
“Vậy anh…. Cứ như vậy mà đi sao?” Trong lòng đột nhiên dâng lên khó xử, khiến cho cô chả biết phải làm thế nào.
“Ừm, cứ như vậy mà đi”
Anh muốn mang theo trái tim em, nhưng lại không thể.
Một câu này, anh cũng chỉ thầm nói trong lòng.
“Thích”, anh trầm thấp lên tiếng, “Anh có thể hôn em lần cuối không?”
Hô hấp cô ngừng lại, tay giấu trong chăn đã khẩn trương nắm lấy ga giường.
Đôi mắt lam thẫm mang theo lửa nóng, gương mặt anh tuấn tiến gần đến cô, tim Thích đập loạn nhịp, cả người đều cứng ngắc.
Thế nhưng, anh dừng lại, chỉ đưa tay búng một cái trên trán cô.
“Đồ ngốc”. Anh nhẹ giọng, “Cho dù sắc đẹp ở trước mặt, cũng phải biết từ chối”.
Cô nên cười, nhưng mắt cũng không chịu thua kém đã bắt đầu nóng lên.
Anh đứng dậy.
“Thích, năm đó anh hôn em, dường như chưa từng nói lời xin lỗi”
Anh cười.
“Thật xin lỗi”
Thanh âm của anh, mềm nhẹ, khàn khàn, lại giống như mũi tên bắn trúng phòng ngự trong lòng cô, nước mắt trong giây phút đó rốt cuộc ức chế không được, thấm ướt hai bên má.
“Nước mắt của em là dành cho anh sao, Thích?”. Anh chua xót cười, “An ủi em nhiều năm như vậy, em cũng đều vì người khác mà khóc, cho nên lần này, muốn anh giúp em lau nước mắt, thật sự rất khó”.
“Tô Tự…” Cô mang cả tên họ anh ra mà mắng, khóc rối tinh rối mù không màng đến hình tượng, “Anh là đồ đáng ghét——–”
Anh cúi người gắt gao ôm chặt cô sau đó đẩy cửa ra, rời đi không hề ngoảnh mặt.
Anh nhìn thấy hắn ngồi trước giường ngắm cô ngủ, đợi lâu như vậy, biểu tình dịu dàng, bàn tay muốn vươn ra chạm vào cô vài lần nhưng lại chỉ biết thu hồi, kìm nén mà run rẩy.
Anh nhìn thấy hắn thời điểm rời đi rõ ràng là không tình nguyện, vẫn cứng ngắc mở miệng, xin cậu hay chăm sóc cô ấy.
Buông tay, không phải vì không yêu, mà là vì vô tình phát h