Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Đường Quá Xa Nhân Gian Thì Quá Gần

Thiên Đường Quá Xa Nhân Gian Thì Quá Gần

Tác giả: Quất Tử Thụ

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341251

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1251 lượt.

ưng là lần đầu tiên hẹn hò phải làm cái gì? Ăn cơm, dạo phố, xem phim? Nói thật, đối với chuyện này Trần Mặc cũng rất đau đầu, vì thể có thể lấy nguyện vọng của Miêu Uyển an bày, anh thật cám ơn trời đất quá tốt, tựa như Lục Trăn nói, ai biết con gái bây giờ trong lòng muốn gì? Còn không bằng làm theo lời cô nói. Chẳng qua, Trần Mặc cảm thấy nếu như ở trong tiệm, rõ ràng Miêu Uyển còn phải tiếp những người khách khác, như vậy, anh ngồi đó chờ đợi vô ích thật ngốc. Vì thế, sau khi Trần Mặc nghĩ tường tận, mang theo vài tờ giấy, đánh trước bản nháp chuẩn bị tổng kết cuối năm.
Lần này Miêu Uyển chuẩn bị chiếc bánh Soufflé gồm mứt cam và chocolate, một khối hình tròn nho nhỏ được cắt ra, trên mặt bánh màu vàng, ở giữa thì là chocolate, trang trí trên bánh là hai lá bạc hà. Miêu Uyển dùng một chút rượu cam brandy làm mùi vị, chiếc bánh mềm mại tinh tế cực kỳ ngào ngạt, bởi vì có hơi ngọt quá, nên đồ uống chung phải là Hồng Trà bá tước.
Miêu Uyển ngồi đối diện Trần Mặc, ánh mắt khẩn trương chờ mong, bỗng nhiên Trần Mặc bản thân mình bị áp lực quá lớn, thật lo lắng nếu như cơ trên mặt không chịu nghe theo lý trí mà tỏ ra biểu cảm không ngon, may mà miếng thứ nhất sau khi bỏ vào miệng, đáy lòng Trần Mặc liền buông lỏng, không cần diễn, thật là cực kỳ ngon.
"Ăn ngon không?"
"Ừm." Trần Mặc gật đầu, liếm bánh còn dính lại khóe miệng.
Hu.... Miêu Uyển phát hiện bản thân mình vô sỉ lại đỏ mặt tim đập, thôi, trốn.
Cô vội vàng bỏ lại một câu, ăn ngon là tốt rồi, nhanh như chớp bỏ đi.
Trần Mặc trầm mặc ba giây, tự đáy lòng cảm giác được con gái bây giờ rất kỳ quái, anh cẩn thận ăn sạch bánh ngọt, đem giấy ra bắt đầu viết bản nháp.
Miêu Uyển đi đến giúp anh châm 1 lần trà, hồng trà bá tước đắng nhưng thật ôn nhuận, Trần Mặc phát hiện thì ra đầu lưỡi của anh vẫn có thể thích ứng rất nhiều đồ ăn trên thế giới này, thực ra anh cũng không có nhiều cấm kỵ như tưởng tượng ban đầu của mình.
Ăn tối, nó chính là một vấn đề mà.
Trần Mặc trong lòng phỏng đoán Miêu Uyển hôm nay gọi anh đến đây, chẳng lẽ cũng chỉ là vì muốn mời anh ăn một cái bánh ngọt?
Ăn tối à, ăn tối, mày đúng thật là một vấn đề.
Miêu Uyển nhìn Trần Mặc miệt mài, nghiêm chỉnh viết và viết, cảm thấy, chẳng lẽ hôm nay anh không tính mời mình ăn cơm sao?
Miêu Uyển ngẩng đầu nhìn đồng hồ, Mạt Mạt gõ gõ ngón tay nhắc cô, muốn làm gì thì làm lẹ đi, bằng không, không cho cậu thay ca, Miêu Uyển hít sâu một hơi, lẻn đến trước mặt Trần Mặc "Trần Mặc, anh đói bụng không?"
Nếu anh đói bụng, cùng lắm thì tôi mời anh ăn tối được không?
Miêu Uyển có chút ít xót xa nghĩ.
"Muốn đi ăn ở đâu?" Trần Mặc ngẩng đầu vui mừng, đóng nắp bút lại, nếu em không nói, tổng kết của tôi cũng viết xong rồi.
"Ặc... Chúng ta đi ăn bánh bao thịt dê đi." Miêu Uyển hứng trí bừng bừng đề nghị, vì thế Trần Mặc kinh ngạc hiếm thấy.
Ban đầu, Trần Mặc luôn luôn suy nghĩ xem lần đầu tiên mời bạn gái ăn cơm phải đi đâu, nhưng mà nghĩ nửa ngày cũng không có được kết luận gì, vì thế, anh tính triệt để ủy quyền, tùy cho Miêu Uyển muốn đi nơi nào cũng được. Vì chút nữa không muốn nghèo rớt mồng tơi, buổi trưa khi anh ra khỏi cửa đi rút ATM lấy 500 đồng, sau đó cô nàng vô cùng nhiệt tình nhìn anh nói: Em muốn đi ăn bánh bao thịt dê.
(* 1 đồng Nhân dân tệ = 3200 đồng Việt Nam, tính theo giá tháng 9/2012)
Ý đồ của Trần Mặc muốn tìm trong mắt của cô có chút nói đùa nào không, nhưng mà không có kết quả. Nói cách khác, đó là một thỉnh cầu chân thật, cô thành tâm thành ý muốn để anh mời cô đi ăn bánh bao thịt dê!! Vì thế, Trần Mặc thở dài, nghĩ rằng, được rồi, cung kính không bằng tuân mệnh. Tuy rằng Miêu Uyển luôn luôn được xưng là không phải người địa phương, cho nên muốn ăn món ăn chính tông nhất của bản địa này, cho nên ngụ ý, cô muốn đi ăn những món ăn khi Trần Mặc còn nhỏ đã ăn qua, nhưng Trần Mặc vẫn lái xe đưa cô đến Đồng Thịnh Tường, dù sao hồi nhỏ anh cũng rất thích cửa tiệm này, thật sự hơi thô tục một chút, cũng có chút dơ bẩn, lần trước lúc dẫn Lục Trăn đến đây, anh cũng không dám đặt tay lên mặt bàn.
Nhưng đúng vào giờ cơm, bên trong Đồng Thịnh Đường có tiếng người ồn ào, toàn bộ đều mang khẩu âm khắp đất nước, Trần Mặc chọn 2 cái bánh bao, vốn định chọn một đĩa rau xào, Miêu Uyển giật mình nhìn anh nói, nếu anh sợ ăn không đủ no, em có thể chia cho anh một chút, em ăn một chén cũng không hết.
Trần Mặc nghĩ một chút, cho dù, thật ra rau xào ở đây có chút mắc tiền, cũng không có ngon, mấu chốt là, ăn cũng không ngon.
Hai cái bát, bốn cái bánh bao, mỗi người dùng ngón tay ngắt bánh bao, Miêu Uyển nói chút nữa anh có việc gì gấp không?
Trần Mặc nói không có.
Vì thế Miêu Uyển cao hứng phấn chấn nói, chúng ta từ từ ăn đi.
Việc bẻ cái bánh này nếu không vội, hai cái bánh bột bắp có thể phải bẻ nửa giờ, trong lòng Miêu Uyển đắc ý, vì sao muốn ăn bánh bao chấm thịt dê? Bởi vì có thể bẻ bánh bao thôi. Tuy rằng hay tán gẫu trong điện thoại, nhưng dù sao cũng không giống bây giờ, một người rõ ràng ở trước mặt, biết nói biết cười.
Bên ngoài


Lamborghini Huracán LP 610-4 t