XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Kim Làm Vợ Kế

Thiên Kim Làm Vợ Kế

Tác giả: Tô Diệu Thủ

Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015

Lượt xem: 134832

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/832 lượt.

ười duyên dáng, nàng bảo: "Chàng không phải người anh tuấn vĩ đại, cùng lắm chỉ có thể là con thỏ mập mạp trong lòng Hằng Nga." Tiết Minh Viễn gật đầu đáp: "Được, thỏ thì thỏ, Hằng Nga tỷ tỷ mau ôm ta." Nói xong y liền lao vào lòng Nhược Thủy, đôi vợ chồng son đang vui đùa thì chợt nghe thấy tiếng chân ngựa dừng lại bên cạnh xe nhà mình.
Tiết Minh Viễn vén màn xe lên, thì ra là hạ nhân Tiết gia, người nọ xuống ngựa khẽ bẩm: "Nhị gia, cữu lão gia ở Hàng Châu dẫn theo dì ba đến." Tiết Minh Viễn vừa nghe xong liền nhíu mày hỏi: "Lại đến làm gì?" Phản ứng đầu tiên của Nhược Thủy là muốn hỏi xem nhà mình còn có ai ở Hàng Châu, vị cữu lão gia này là từ đâu đến. Sau nàng mới giật mình, đây hẳn là người nhà của Viên thị rồi. Không lý nào lại là đến để chúc mừng tân hôn của bọn họ chứ?
Tiết Minh Viễn thở dài một hơi, lát sau mới nói với Nhược Thủy: "Nương tử, khách đến nhà, chúng ta mau về thôi. Ta đi nói với đám Thành huynh một tiếng." Tiết Minh Viễn xuống xe đi đến bên xe ngựa của Thành gia, ngắn gọn thuật lại ngọn nguồn, vừa cười vừa nói: "Chúng ta không đi được rồi, để tạ lỗi bữa cơm này tại hạ sẽ lo liệu hết, xin Thành huynh nói lại với chư vị như thế." Khách sáo vài câu, Tiết Minh Viễn xoay người trở lại, chợt nghe phía sau có tiếng nhỏ to rằng: "Tiết phu nhân tài mạo song toàn mà lại gả cho một người đầy hơi tiền, đúng là trời cao quen thói phụ người hồng nhan."
Tiết Minh Viễn nghe vậy bỗng khựng lại, hai vai hơi nhấp nhô một chút, lấy lại được bình tĩnh rồi mới bước về phía xe ngựa nhà mình.






Viên Thị
Tiết Minh Viễn nghe vậy bỗng khựng lại, hai vai hơi nhấp nhô một chút, lấy lại được bình tình rồi mới bước về phía xe ngựa nhà mình. Y vừa cười vừa nói với Nhược Thủy: "Xong cả rồi, chúng ta về nhà thôi. Hôm nay vốn là nói đưa nàng đi giải khuây, không ngờ lại gặp họ nên phải thết đãi. Có làm nàng phiền lòng không?"
Nhược Thủy lắc đầu nói: "Quan hệ với nhà quan được tốt thì việc làm ăn của chàng càng thuận lợi hơn." Tiết Minh Viễn nói: "Ta không cần bọn họ cho ta điều gì, chỉ mong quan gia đừng gây chuyện với mình là phúc lắm rồi. Ở Đài Châu này có ca ca, còn có Chu đại nhân, trên dưới rõ ràng tất việc buôn bán cũng xuôi chèo mát mái, chỉ có điều không kiếm được nhiều thôi."
Nhược Thủy cười bảo: "Hàng năm có biết bao nhiêu người ôm mộng, mang theo vạn lượng bạc trắng vào kinh hòng kiếm chút lời lẫn chút kiêu hãnh, sau cùng cũng trắng tay trở về. Thế cho nên chúng ta cứ an an ổn ổn là tốt rồi. Phải rồi, khách đến nhà mình là ai vậy?" Tiết Minh Viễn cụt hứng nói: "Là đại ca và tam muội nhà họ Viên, không biết lần này bọn họ lại đến làm gì."
Nhược Thủy chợt nhớ ra điều khúc mắc trong lòng nàng, thấy đây cũng là lúc thích hợp bèn lên tiếng hỏi: "Nhắc đến tỷ tỷ, thiếp mới nhớ đến một chuyện. Lần trước khi Trương Hiển đưa sổ sách nhà ta đến, thiếp không thấy có đồ cưới của tỷ tỷ. Nếu như do phu quân an bài thì không sao, chỉ sợ dám người dưới táy máy tay chân, thế nên thiếp muốn hỏi xem có phải những thứ này đều ở chỗ chàng?"
Viên thị bắt đầu làm loạn trong nhà, vừa thấy Tiết Minh Viễn là lớn tiếng mắng nhiếc. Nào là y ưu ái tiểu thiếp, lạnh nhạt chính thê, không còn luân thường đạo lý, phụ lòng người tốt, trách y đã quên mất trước đây gia phụ thị ta đã giúp đỡ ra sao! Nào là y không học vấn, không nghề nghiệp, việc buôn bán thì có gì hay, ở bên ngoài cũng chỉ làm một kẻ phục tùng không hơn không kém, trách y không có tiền đồ! Trong lời trách mắng không có lấy một chút tình cảm, lòng Tiết Minh Viễn cũng ngày càng lạnh lẽo, nể mặt Viên phụ nên mới không hưu thê.
Khi đó Viên phụ cũng sang khuyên nhủ Viên thị nhẫn nhịn mà sống. Tiết Minh Viễn không tài không cán nhưng có thể cho thị ta một cuộc sống tốt. Song Viên thị không nghe, khi thị ta mang thai Tiết Hạo lại càng không muốn nhìn thấy Thẩm Mộ Yên, bèn dấm dúi nha đầu hồi môn của mình cho Tiết Minh Viễn. Tiết Minh Viễn thấy Viên thị mang thai, những tưởng thị ta sẽ an phận nhưng nào có ngờ...
Khi nha đầu kia cũng mang thai, Viên thị lại nổi cơn tam bành, lần này tựa như đã giận quá hóa điên, vừa đánh vừa mắng chửi nha đầu kia. Đến lúc này, Tiết Minh Viễn không còn chịu nổi nữa, hôm nào cũng tối mịt mới bước chân về nhà. Thế rồi một lần nọ, Viên thị đứng trong sân chống nạnh mắng nhiếc nha đầu kia đã không cẩn thận làm động thai khí, khiến Tiết Hạo bị sinh non. Suốt một tháng trời thị ta không hồi phục, thêm vào đó vì thường xuyên tức giận nên gây hại đến thân thể, Tiết Hạo chưa đầy một tuổi thị ta đã qua đời.
Số mệnh nha đầu kia còn thảm hơn, khi mang thai Tiết Uyên luôn khóc lóc sụt sùi, khi sinh lại bị băng huyết, vài ngày sau cũng qua đời. Những chuyện này khiến Tiết Minh Viễn chịu đả kích không nhỏ, có dạo y còn rất ghét về nhà. Sau khi Viên thị mất, không lâu sau Viên phụ cũng qua đời. Nhà họ Viên do ca ca của Viên thị đảm đương, ca ca thị biết của hồi môn trước đây của thị rất hậu, dấy lên ý nghĩ muốn thu hết tất cả về tay.
Tiết Minh Viễn cũng không