XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Kim Làm Vợ Kế

Thiên Kim Làm Vợ Kế

Tác giả: Tô Diệu Thủ

Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015

Lượt xem: 134830

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/830 lượt.

g giống xiêm y do phòng thêu thùa làm, là ai làm vậy?" Một tiểu nha đầu bên cạnh lập tức đáp lời: "Là nô tỳ làm." Nhược Thủy chỉ tay vào tiểu nha đầu nọ, cười bảo: "Làm không tốt bằng người ta, thêu thùa không tốt cẩn thận sau này không ai thèm rước!" Mặt tiểu nha đầu kia đỏ rần, cúi đầu lí nhí "Nhị nãi nãi".
Nhược Thủy lại quay sang hỏi Giang ma ma: "Trong rương còn bao nhiêu vải như thế này?" Giang ma ma suy nghĩ một chút rồi thưa: "Có lẽ còn khoảng mười xấp nữa, cụ thể thế nào lão nô phải xem qua mới biết được." Nhược Thủy gật đầu, nàng cười nói: "Thanh Tố, ghi chép xong chưa?"
Thanh Tố cầm tờ giấy đưa đến cho Nhược Thủy. Nàng không xem mà gấp lại, đứng lên bước ra ngoài vừa nói: "Xong rồi, giờ chúng ta đến phòng của Uyên nhi. Vất vả cho mọi người rồi, lát nữa nhớ giúp ta thu dọn lại quần áo trong phòng."
Nhược Thủy bước đến gian phòng của Tiết Uyên, trong phòng chỉ có một vú em đang ngủ trên giường. Nhược Thủy sai một ma ma bước đến đánh thức vú em của Tiết Uyên, cất tiếng mắng mỏ: "Trời còn sáng đã nằm ngay đơ!"
Vú em nọ giật mình tỉnh lại, vừa thấy Nhược Thủy bèn quỳ xuống hành lễ. Nhược Thủy cũng không để ý đến, sau khi ngồi xuống liền hỏi: "Hồng Loan đâu?" Vú em vừa cười vừa đáp: "Nào ai biết nha đầu chết tiệt kia đi đâu chứ, nãi nãi có việc gì cứ dặn dò lão nô là được." Nhược Thủy cười lạnh nói: "Thân là ma ma trong phòng này, nha đầu đi đâu cũng không biết! Ta sao dám dặn dò bà chuyện gì chứ. Thanh Tố, mau đi xem xem Hồng Loan đang ở làm gì."
Không bao lâu sau, Thanh Tố đã đưa Hồng Loan về, Hồng Loan bước vào hành lễ: "Nô tỳ đang giúp phòng bếp thái rau ạ." Nhược Thủy thở dài, sao hạ nhân trong cái nhà này không lo làm tốt chuyện của mình mà cứ thích chạy lung tung lo chuyện bao đồng vậy nhỉ. Người trong phòng Tiết Hạo thì giành làm việc của phòng thêu thùa, người trong phòng Tiết Uyên còn khá hơn, lại xuống tận bếp thái rau.






Vú Em
Nhược Thủy không hỏi Hồng Loan mà bảo thẳng nàng ta mang quần áo của Tiết Uyên ra. Trong phòng Tiết Uyên lúc này còn có hai tiểu nha đầu nữa cũng giúp Hồng Loan soạn y phục. Nhược Thủy lật đống đồ ra, phát hiện đường chỉ may không khác gì với đống quần áo của Tiết Hạo, toàn là những thứ thường mặc, bị giặt đến bạc màu. Quần áo cũng được làm từ vải thừa không hơn gì của Tiết Hạo, Nhược Thủy nhẹ nhàng vuốt bộ quần áo, xoay người nói với Hồng Loan rằng: "Chẳng phải từ trước đến nay thường phát vải may sao, ta thấy chỗ quần áo này đều sắp hỏng cả rồi. Bên này còn bao nhiêu vải ngươi mau lấy cả ra đây."
Trong lòng Nhược Thủy rất hiếu kỳ, vì sao phát xuống nhiều mà thứ nào cũng không tốt, hẳn là có kẻ táy máy tay chân ăn bớt một khoản. Nàng còn đang suy nghĩ về vấn đề này, khi ngẩng đầu lên vẫn thấy Hồng Loan đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.
Nhược Thủy cau mày nói: "Sao còn đứng đó? Mau lấy vải ra đây." Hồng Loan lập tức quỳ xuống: "Bẩm Nhị nãi nãi, những thứ như vải vóc đều do ma ma giữ, nô tỳ không biết được để ở chỗ nào." Nhược Thủy nhìn về phía bà vú, mỉm cười nói: "Ta nói lại với vú một lần nữa, mau đem vải thừa của Uyên nhi ra đây ngay cho ta!"
Bà vú càng thêm hoảng loạn, khúm núm đáp: "Lão nô đi tìm, lão nô sẽ đi tìm ngay." Nói xong bèn đi tìm lung tung khắp phòng. Nhược Thủy thấy có điểm kỳ lạ bèn đi đến ngồi xuống bên cạnh bàn, cất tiếng nói với Hồng Loan: "Đứng lên đi, đã đến giờ dùng trà rồi, thế này xem ra bà vú còn phải tìm một hồi."
Nhược Thủy đi rồi, đại a đầu bên cạnh Thẩm Mộ Yên lo lắng nói: "Di nương, Nhị nãi nãi làm vậy là có ý gì?" Thẩm Mộ Yên luống cuống đáp: "Còn cái gì nữa, hẳn cô ta đã phát hiện ra chuyện gì rồi. Lúc trước ta đã nói làm vậy quá gai mắt, mẹ ta lại chỉ nghe lời chị dâu, cứ nói dù sao cũng chẳng có ai tra đến. Giờ này hay rồi, Tiết thị này vừa vào cửa vài ngày đã dò ra đến đây."
Nha đầu kia vội vàng nói: "Vậy phải làm sao bây giờ?" Thẩm Mộ Yên thở phào một cái, nàng ta đáp: "Còn có thể làm sao, cùng lắm cũng chỉ nói ta quản chuyện nhà không nghiêm chứ ta nào có tự do buông thả, không lý nào lại đuổi ta ra ngoài. Hơn nữa một tháng nay tân hôn Nhị gia cũng chưa đến phòng ta, tháng sau khi Nhị gia đến ta dỗ ngọt vài câu là được. Đường bòn rút này bị chặn rồi, phải tìm cách khác thôi."
Nhược Thủy đã quay về phòng, bà vú của Tiết Uyên đang quỳ giữa sân dưới sự giám sát của Đường ma ma. Bà vú tuy muốn nói, nhưng con số này quá lớn, có muốn cũng không cách nào làm cho tròn bởi số bạc trong phòng chẳng là bao, bảo cho người khác thì lời dối gian kia nào có khớp với người ta. Bà vú nóng lòng vô cùng, Nhược Thủy từ tốn cười hỏi: "Suy nghĩ kĩ xem số vải kia đã đi đâu? Nhớ cho kĩ, ta muốn biết rõ từng chuyện từng chuyện một. Nếu nói cho người khác thì viết lại màu sắc, hoa văn và số lượng, ta đi tìm người nọ đối chất. Nếu như bán thì mau khai số lượng..."
Không đợi Nhược Thủy nói xong, vú em đã khấu đầu lia lịa trên mặt đất, vừa khóc vừa nói: "Nhị nãi nãi đừng nói nữa, lão nô biết sai rồi, lão nô biết sai rồi, lão nô không nên nổi l