XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Kim Làm Vợ Kế

Thiên Kim Làm Vợ Kế

Tác giả: Tô Diệu Thủ

Ngày cập nhật: 03:45 22/12/2015

Lượt xem: 134747

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/747 lượt.

đều là thứ đại ca lĩnh về tặng cho muội mà, lại còn đồ của Nhị tẩu mang từ nhà mẹ đẻ về tặng cho muội nữa, so qua so lại làm gì. Ríu ra ríu rít, thật là... Tiểu cô nương lúc nào cũng thích hí hoáy mấy chuyện này."
Nhược Thủy vẫn nhận ra sự khó chịu phảng phất trong giọng nói của Nhược Táp, Tam ca nhà nàng từ nhỏ đã rất yêu thương nàng, dạo trước khi có người đến nhà thăm hỏi, đều là đích thân Tam ca ra mặt để các vị phu nhân quan sát, đánh giá. Thế nhưng sau khi trở về phòng, Tam ca đều chia phần thưởng với nàng. Song nàng đã quyết định, nếu tất cả đã là sự thật không thể thay đổi được, chi bằng chấp nhận thì hơn. Không phải lúc này lại muốn nàng giảng đạo ngược lại cho Tam ca nhà mình chứ.
"Tam ca, huynh đã xem qua sính lễ chưa?" Nhược Thủy nhìn Nhược Táp. Nhược Táp khẽ gật đầu. "Tam ca, muội... Muội thấy không có gì là không tốt cả. Thực ra thân phận thế nào thì đồ cưới tương xứng thế nấy, huống chi những thứ kia đã là vật tốt nhất mà Tiết gia có thể chuẩn bị trong khoảng thời gian gấp rút như thế rồi. Nhà bọn họ cũng không phải không có việc gì làm, rảnh rang mà ngồi đó thêu một đống y phục. Muội sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, Tam ca không cần quá lo lắng cho muội. Nhà bên ấy cũng đơn giản, muội không cần ngày ngày thỉnh an, Tam ca không thấy mừng cho muội sao?" Nhược Thủy nói xong còn nở nụ cười tinh nghịch.
Khan hỉ được nhẹ nhàng nhấc lên, cảnh vật trước mắt Nhược Thủy bỗng sáng rõ, nàng nheo mắt lại, rồi ngẩng đầu, xoay về phía tân lang. Chỉ thấy vẻ kinh hãi tươi đẹp thoáng qua trong ánh mắt Tiết Minh Viễn, sau đó hắn liền mỉm cười để mặc Nhược Thủy quan sát. Chiều cao không tệ, chỉ hơi béo, không sở hữu dáng vẻ ngọc thụ lâm phong như Tam ca nhà nàng. Khuôn mặt này là đang vui mừng sao, lại còn khẽ mỉm cười, không giống như Nhị ca nhà mình, chẳng có chút biểu cảm nào cả. Ánh mắt kiên định, đôi mắt kia lúc này đang nhìn nàng, nghĩ đến đây, gương mặt Nhược Thủy bỗng ửng hồng.
Khi Nhược Thủy thầm quan sát Tiết Minh Viễn, trong lòng Tiết Minh Viễn cũng đang đánh giá tiểu thê tử. Nàng rất xinh đẹp, gương mặt sắc sảo điểm một đôi mắt cười, khi cười rộ lên lại vẽ thành một đường con như vầng trăng non mới nhú. Nàng hơi gầy một chút, sau này hẳn là phải tẩm bổ nhiều. Nghe nói là một tiểu thư khuê các, thanh tú nhã nhặn, thoạt nhìn không phải là giả.
Lúc này bên cạnh họ bỗng vang lên tiếng người, hai người đang nhìn nhau như bừng tỉnh, sau khi chúc phúc con đàn cháu đống, uống rượu giao bôi, Tiết Minh Viễn bị mời ra phía nhà trước. Tiết Minh Viễn nói khẽ bên tai nàng rằng sẽ quay lại ngay, khiến Nhược Thủy thả lỏng phần nào, đúng là một người dịu dàng quan tâm. Tiết Minh Viễn lên nhà chính liền bị mọi người chúc rượu, sau đó còn bị Nhược Táp kéo đi hàn huyên hồi lâu.
Trong tân phòng, Nhược Thủy cố chịu đau thực hiện tục chải tóc, sau khi phu nhân chải xong, trong phòng chỉ còn lại Tiết Đại nãi nãi Chung thị, nàng mới chỉ gặp qua khi làm lễ ăn hỏi, dù chưa cùng trò chuyện nhưng cũng coi là quen biết, bèn nhờ cậy giới thiệu một chút về mọi người. Mọi người tới tham dự hôn lễ đều là thân thích, đa phần là thân thích của nhà các thúc thúc của Tiết Minh Viễn, Nhược Thủy cũng là được nói mới biết, Tiết Minh Viễn có đến năm người thúc thúc, đúng là một đại gia tộc.
"Ái chà, gia cụ trong phòng vẫn còn thơm mùi gỗ mới, chắc phải vài ngày nữa mới hết." Vị phu nhân đang nói chuyện là một người cao gầy, Nhược Thủy nhớ rằng đây là Tam thẩm nương của Tiết Minh Viễn, ý bà ta đang châm chọc Nhược Thủy nóng lòng xuất giá, tình thế hiện tại Nhược Thủy cũng không tiện nói nhiều, cũng không biết quan hệ giữa vị thím này và Tiết Minh Viễn ra sao, thôi thì im lặng là vàng. Nhị thẩm nương nhà Tiết Minh Viễn bồi thêm: "Còn không phải sao, nhưng chắc cũng chuẩn bị vài ngày đấy, thế mới cưới được cho nhà chúng ta một cô cháu dâu mới xinh đẹp nhường này." Hai vị kia ngươi một câu ta một câu, những người khác trong phòng cũng không nói gì, họ nói một hồi cũng dần im lặng.
Người trong phòng chỉ toàn nói chuyện trong nhà họ, Chung thị bèn mời mọi người đi ra ngoài rồi nhẹ nhàng nói với Nhược Thủy: "Đứng để ý. Ta sẽ sai người mang đến cho muội chút điểm tâm, cả ngày nay vẫn chưa ăn gì phải không."
"Cám ơn đại tẩu." Nhược Thủy cười tạ ơn. "Muội ngồi đây đi, ta ra ngoài trước." Ma ma thu dọn giường chiếu xong cũng đi ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Nhược Thủy ngồi đợi Tiết Minh Viễn quay về.
Tiết Minh Viễn vừa bước vào đã nhìn thấy Nhược Thủy buồn chán một mình, ngón tay đang hí hoáy làm gì đó, động tác trẻ con này của nàng khiến lòng hắn rất vui vẻ. Liền lên tiếng: "Nương tử, phu quân đã về." Nói xong đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Nhược Thủy cúi gằm xuống, nháy mắt đã lại càng đỏ hơn. Nàng khẽ "ừ" một tiếng nhỏ như muỗi kêu. Trêu đùa nàng thật vui, Tiết Minh Viễn bỗng nổi tánh trẻ con.
"Nương tử một ngày nay vất vả có mệt không, đại nam nhân như ta mà mệt muốn chết rồi, nương tử mau giúp ta cởi y phục đi chứ." Mặt Nhược Thủy càng đỏ hơn, chỉ biết ậm ừ, song cũng không nhúc nhích. Tiết Minh