pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Mệnh Tân Nương

Thiên Mệnh Tân Nương

Tác giả: Thục Khách

Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341920

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1920 lượt.

qua lại, thập phần chỉnh tề. Bạch Tiểu Bích nhìn cảnh tượng trước mặt mà không khỏi kính phục Lữ Phục.
Vừa khéo lúc này có vị Dương hiệu úy ngày trước bảo vệ nàng đi ngang qua, vội vàng ngăn cản nói: “Sở tướng quân xin dừng tay, người đó là đường đệ của Lữ phó tướng!”
Bạch Tiểu Bích hoàng hồn, vội vàng đứng dậy, “Là ta không hiểu qui củ, xin tướng quân tha tội!” Vị tướng quân này nàng biết, hắn chính là ái tướng dưới trướng Lữ Phục, tên Sở Chí Trung, tuổi cũng xấp xỉ Lữ Kiền, mày rậm mắt to, làn da ngăm đen.
Sở Chí Trung sửng sốt, cười lớn nói: “Hóa ra là Lữ tiểu huynh đệ, một mình ngươi ngồi đây làm cái gì, còn không vào uống rượu?!” vừa nói vừa phát mạnh lên vai nàng, nhíu mày nói: “Ngày thường thấy ngươi mảnh mai không có mấy lạng thịt, ưu nhã còn hơn cả nữ nhân, nếu không phải vì ngươi, ta còn tưởng Lữ gia người nào cũng là thần tướng hết cả.”
Dương hiệu úy cười nói: “Sở đại ca nhanh mồm nhanh miệng, Lữ huynh đệ đừng giận!”
Bạch Tiểu Bích lúng túng, “Thật ra ta chưa từng luyện võ.”
“Cho dù vậy cũng không thể mảnh mai như vậy chứ?!” Sở Chí Trung tóm lấy cánh tay nàng kéo vào trong, “Còn không đi vào chúc mừng thúc phụ ngươi, Vương gia đang cầu hôn đường muội ngươi kìa.”
Đại sảnh chỉ có mấy người đang ngồi uống rượu. Ôn Hải ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt thản nhiên như không có chuyện gì, bên phải hắn theo thứ tự là Lữ Phục, Lữ Kiền, một vài vị tướng lãnh nàng có biết mặt nhưng không biết tên.
Đám người đang uống rượu nói chuyện thì thấy có người đi vào, nhất loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Sở Chí Trung bỏ qua Bạch Tiểu Bích, cười nói: “Ta thấy Lữ huynh đệ một mình ngẩn người ngoài kia nên bảo hắn vào, chuyện vui như vậy, làm cháu nhất định phải kính rượu thúc phụ mới đúng.”
Hắn nháo như vậy khiến chúng tướng bên trong cũng ồn ào theo.
Bạch Tiểu Bích căn bản không ngờ tới mình sẽ bị kéo vào, nàng đứng giữa đám người, nhìn chén rượu bị nhét vào trong tay mà không khỏi luống cuống.
Người khác không biết thân phận nàng, Lữ Phục với Lữ Kiền đương nhiên hiểu, nhất thời không biết phải làm sao.
Lữ Phục họ nhẹ một tiếng, trách cứ Sở Chí Trung, “Trước mặt Vương gia, sao có thể càn rỡ như vậy được?”
Thật ra thì trong quân doanh, các tướng sĩ vốn rất rộng rãi, nhất là trong yến tiệc mừng công, rất ít khi giữ lễ tiết. Các tướng lĩnh mơ hồ phát hiện có gì không đúng lắm nhưng cũng không ai dám lên tiếng, chỉ thầm nghĩ trong lòng.
Lữ Phục bất an, nhìn Ôn Hải, “Chuyện này…”
Sắc mặt Ôn Hải thản nhiên như không, “Hiếm khi nàng có lòng, Lữ tướng quân không cần từ chối!”
Bạch Tiểu Bích biết tràng diện càng lúc càng khó kiểm soát, nhẹ hít một hơi, khẽ mỉm cười, cũng không nhìn Ôn Hải, nâng chén lên nói: “Thúc phụ chinh chiến nửa đời, chiến công vô số, chất nhi luôn luôn kính trọng, hôm nay người theo minh chủ, mong người sớm ngày giúp Vương gia bình định giang sơn, bắt được nghịch tặc, đến lúc đó chất nhi lại xin kính lão nhân gia người một chén!”
Chúng tướng lúc này mới hoàn hồn, không ngừng khen tốt.
Thấy nàng thật lòng mời rượu, Lữ Phục có chút tán thưởng, nhận lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Bạch Tiểu Bích rót thêm một chén nữa, đi tới trước mặt Ôn Hải, “Chén này thảo dân xin chúc mừng Vương gia, mong Vương gia sớm thành đại nghiệp!”
Ôn Hải nhìn nàng trong chốc lát, nhận lấy chén rượu để sang một bên, gật đầu ý bảo nàng có thể lui ra.
Sở Chí Trung vác theo bầu rượu tới vỗ vai nàng, “Sự ưu nhã của ngươi đúng là bất đồng, lời nói của Lữ huynh đệ quả nhiên dễ nghe, chúng ta cùng uống một chén!”
Bạch Tiểu Bích nào dám uống rượu cùng hắn, vội từ chối nói: “Ta không uống được rượu!”
Sở Chí Trung cười nói: “Sợ cái gì, cùng lắm lúc ngươi say đại ca cõng ngươi về, ngươi xem thường đại ca sao?”
Chúng tướng sĩ nghe vậy cười lớn.
Lữ Kiền thấy vậy, vội vàng đứng dậy, đoạt lấy chén rượu trong tay hắn nói: “Sở đại ca uống nhiều rồi, đường đệ ta hay xấu hổ, ngươi đừng khó dễ hắn, muốn uống rượu thì tới tìm ta.”
Sở Chí Trung đang định nói gì đó thì Ôn Hải đột ngột lên tiếng, “Lữ huynh đệ không uống rượu thì tới phòng ta dọn dẹp thư án đi!”
Ngày trước bị Trương công tử từ hôn, nàng thương tâm là vì sợ mất mặt; chứng kiến Diệp Dạ Tâm thân mật với các cô nương khác, nhiều ngày ăn không ngon ngủ không yên là vì tức giận; hôm nay nghe được tin hắn cầu hôn người khác, nàng cũng không kích động như mình tưởng, ngược lại cảm thấy thản nhiên, bởi vì… chuyện này đã sớm nằm trong dự đoán của nàng.
Bạch Tiểu Bích lui ra ngoài cửa, tiếng cười đùa lượn lờ trong không trung. Đột nhiên, một cánh tay không biết từ đâu vươn ra bịt miệng nàng.
Bạch Tiểu Bích hoảng hốt, cực lực giãy dụa, trước mặt ngày càng trở nên mơ hồ, một mùi hương kỳ dị gay nồng xộc vào khoang mũi khiến nàng mất đi tri giác.
Đợi tới lúc Bạch Tiểu Bích tỉnh lại thì bản thân đã ở trên xe ngựa, một nữ tử áo đen bộ dáng lãnh khốc canh giữ bên cạnh. Thấy nàng tỉnh lại, nữ tử áo đen lạnh lùng phân phó thủ hạ, “Cho nàng uống nước!”
Bạch Tiểu Bích đương nhiên nhận ra nàng ta, sau một hồi nghi hoặc,