80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Mệnh Tân Nương

Thiên Mệnh Tân Nương

Tác giả: Thục Khách

Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341913

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1913 lượt.

ý tứ rất rõ ràng. Sắc mặt Ôn Hải không đổi, nhìn không ra tốt xấu, trong trướng vô cùng tĩnh lặng, một tướng lĩnh quì một gối trên đất.
Lữ Kiền cả giận nói: “Trong quân có gian tế, vậy mà không người nào phát hiện!”
Vị tướng quì trên đất vội dập đầu nói: “Mạt tướng biết tội, nguyện chịu trách phạt.”
Lữ Phục bên cạnh cũng đứng dậy, bước về phía trước nói: “Cựu thần trị quân không nghiêm mới khiến Bạch cô nương rơi vào tay quân địch, phụ sự kỳ vọng của Vương gia.”
Ôn Hải nhìn Lữ Phục, cười nói: “Mỹ nhân dễ kiếm, lương tướng khó cầu. Hành quân tác chiến có gian tế trà trộn cũng không phải chuyện lạ, ai không có lúc sơ xuất, Lữ tướng quân không nên tự trách mình.” Vừa nói vừa quay sang vị tướng quân quì trên đất, “Lần sau đừng viện lí do này nữa.”
Vốn tưởng rằng sẽ bị trừng phạt theo quân pháp, không nghĩ tới có thể thoát được, vị tướng kia vừa mừng vừa sợ, càng thêm xấu hổ.
Ôn Hải ra hiệu cho Lữ Kiền đỡ hắn đứng dậy, “Chuyện này không cần nhắc lại nữa, các ngươi lui xuống hết đi.”
Lữ Phục bất bình nói: “Thắng lợi đã ở ngay trước mắt, bọn chúng lại muốn chúng ta lui binh, nghịch tặc sao có thể giữ lời hứa thả người được, nếu để bọn hắn đắc ý, sau này nhất định sẽ được voi đòi tiên.”
Ôn Hải thản nhiên nói: “Đó là ý của hắn, bổn vương lại không đáp ứng!”
Tinh thần Lữ Phục chấn động, “Ý Vương gia là…”
Trong trướng lần nữa lâm vào trầm mặc.
“Công thành!”






Tìm đường sống!
Từ hôm đó trở đi, Diệp Dạ Tâm cũng không xuất hiện nữa, mắt thấy hơn một tháng đã trôi qua, khí trời cũng đã chuyển lạnh. Bạch Tiểu Bích bị giam lỏng, tình hình bên ngoài diễn biến thế nào nàng hoàn toàn không biết, thủ vệ biệt viện giống như người câm, cả ngày như tượng gỗ, không hé răng một câu. Bạch Tiểu Bích thật sự không chịu được nữa, đi tới biệt viện đối diện tìm Diệp Dạ Tâm.
Bên cạnh cái ao nhỏ, một nam một nữ đang nhỏ giọng nói đùa.
Cảnh tượng như vậy không mấy xa lạ, Bạch Tiểu Bích nản lòng, từ bỏ ý định gọi hắn, xoay người định trở về.
Đối diện nàng đột nhiên xuất hiện một lão nhân, gương mặt hiện rõ nét uy nghiêm, ánh mắt thâm trầm mà ngoan độc nhìn nàng.
Bạch Tiểu Bích lãnh đạm hỏi, “Trễ thế này rồi, Diệp công tử còn có việc?” Dù sao nàng cũng không nghĩ sẽ gặp lại hắn, nhưng là mới buổi tối hắn đã xuất hiện.
Diệp Dạ Tâm cũng không bận tâm tới thái độ ác liệt của nàng, chậm rãi ngồi xuống, nhanh chóng kéo cánh tay nàng, vén tay áo nàng lên khiến một mảng da thịt trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn.
Bạch Tiểu Bích hoảng hốt, muốn rút tay ra mà không được, “Diệp công tử làm gì vậy?”
“Để lại sẹo sẽ rất khó coi.” Diệp Dạ Tâm vừa nói vừa đặt chiết phiến xuống bàn, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc, “Đây là địa tinh du do phiên bang tiến cống, là dược thảo có tác dụng làm mờ sẹo, cực kỳ linh nghiệm…”
“Khó nhìn hay không cũng đâu liên quan tới Diệp công tử, là ta cầu xin ngươi tới nhìn sao?” Bạch Tiểu Bích tức giận, “Người khác là người khác, ta là ta, vẻ đẹp của các nàng ta cũng không lạ gì, nếu Diệp công tử muốn so thì đi mà so sánh với người khác!”
Diệp Dạ Tâm có chút sửng sốt, nhìn nàng cười nói: “Ta cũng không có so sánh ngươi với xác nàng, sao động một chút là tức giận như vậy?” Hắn kéo nàng tới gần mình hơn, giọng nói ôn hòa cùng nhân nhượng, “Bôi thuốc trước đi, để thành sẹo sẽ không đẹp đâu!”
Bạch Tiểu Bích dùng sức rút tay lại, “Dù sao cũng không sống được bao lâu nữa, đẹp hay không đâu quan trọng, không cần dùng tới thuốc quí như vậy, Diệp công tử giữ lại dùng đi.”
Diệp Dạ Tâm nhìn nàng, “Sao lại giận dỗi cả chuyện tốt cho bản thân như vậy?”
Bạch Tiểu Bích không nhìn hắn nói: “Diệp công tử nói gì vậy, ta giận dỗi khi nào?”
Diệp Dạ Tâm thản nhiên nói: “Ngươi bị thương là vì ta, để sư phụ ngươi thấy sẽ không tốt đâu.”
Hóa ra hắn đang lo lắng chuyện này? Bạch Tiểu Bích tự giễu nói: “Hắn căn bản không quan tâm tới sự sống chết của ta, vết sẹo này có đáng là gì? Huống chi, ngươi không nói thì làm sao hắn biết được? Ngươi không cần đau lòng, lúc ấy ta cứu ngươi vì muốn báo ân, dẫu sao cũng chỉ làm điều thừa. Ngươi thả ta đi một lần, chúng ta coi như huề, không cần quan tâm tới ta nữa.”
Diệp Dạ Tâm không nói gì, đưa tay kéo nàng.
Bạch Tiểu Bích thối lui về phía sau, “Diệp công tử coi ta là ai, xin công tử tự trọng!”
Diệp Dạ Tâm rút tay về, mỉm cười nói: “Cũng được, đợi tâm tình ngươi khá hơn rồi bôi sau.” Nói rồi đặt bình ngọc lên trên bàn, xoay người đi ra cửa.
Biết rõ có nhiều thứ không nên vọng tưởng, biết rõ hắn là loại người gì, vậy mà vẫn không kìm được tức giận. Bạch Tiểu Bích dứt khoát cầm lấy bình ngọc, dùng sức ném ra ngoài, “Ta đã nói không cần là không cần, ngươi không thấy mình rất phiền hay sao?”
Bình ngọc đập thẳng vào lưng hắn rồi rơi xuống đất.
Diệp Dạ Tâm dừng bước, nghiêng người nhìn nàng.
Dù sao cũng không còn sống bao lâu nữa, Bạch Tiểu Bích cảm thấy chẳng có gì đáng sợ cả, giống như vừa trút giận xong, nàng nhìn thẳng vào hắn, nhướn mày nói: “Ai bảo