The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Mệnh Tân Nương

Thiên Mệnh Tân Nương

Tác giả: Thục Khách

Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341906

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1906 lượt.

ề phía bàn, ý bảo nàng để xuống rồi nói: “Ngươi lui xuống đi, không cần hầu hạ ta!”
Bạch Tiểu Bích chần chừ: “Sư phụ… Ta muốn đi theo người học một chút kỹ năng, ta biết chữ a!”
Ôn Hải gật đầu nói: “Chuyện này để sau hãy nói!”
Thấy hắn không có ý định nói thêm, Bạch Tiểu Bích có chút thất vọng, nhưng cũng không dám nói nhiều, yên lặng lui ra ngoài.






Vong ân phụ nghĩa!
Ôn Hải quả nhiên ở lại Phạm gia, người Phạm gia đối với hắn nửa lấy lòng nửa giám thị chờ thời hạn một tháng tới. Bản thân biết là không thể nóng lòng nhưng trơ mắt nhìn Phạm gia được lợi, Bạch Tiểu Bích không nén nổi buồn bực trong người, ngày hôm đó dậy sớm mang điểm tâm đến cho Ôn Hải rồi lấy cớ phải mua đồ để ra ngoài.
Những ngày gần đây hắn rõ ràng rất nhàn rỗi nhưng lại chậm chạp không chịu dạy nàng, cũng không biết hắn đang tính toán cái gì, sẽ cứu mình thoát khỏi nơi đây như thế nào? Nếu nàng manh động chẳng phải sẽ khiến Phạm gia nghi ngờ thêm sao? Bạch Tiểu Bích phát hiện mình không hiểu chút nào về Ôn Hải, bản thân có cảm giác như lạc vào mê võng. Bất tri bất giác đi qua mấy con phố liền cũng cảm thấy có chút mệt, vừa hay bên cạnh lại có một tửu lâu, nàng cúi người phủi bụi bẩn trên thềm đá rồi ngồi xuống nghỉ chân.
“Không gặp? Ta mới đi có mấy tháng mà nàng đã không nhận người rồi sao? Cũng không nghĩ đến ngày trước ta đã giúp đỡ Kim Hương lầu các ngươi bao nhiêu?”
“Vương công tử đừng nóng giận! Xin bớt giận, bớt giận, Hương Hương cô nương của chúng ta đã được một vị khách quí bao hết tháng rồi ạ, qui củ của lão nhân gia thì người cũng biết rồi, xin Vương công tử thông cảm, qua ít ngày nữa nhất định sẽ để Hương Hương mời rượu thỉnh tội với người.”
Hắn nói ảnh hưởng đương nhiên là ám chỉ mệnh khắc phu của Bạch Tiểu Bích, gương mặt thanh tú phút chốc đỏ lên, lạnh giọng nói: “Vệ chưởng quầy nói những lời này là có ý gì?”
“Cản trở việc làm ăn của ta chẳng lẽ không cần bồi thường sao?” Vệ chưởng quầy hừ lạnh một tiếng, con ngươi không ngừng đảo tròn, rất nhanh bày ra gương mặt tươi cười, giả mèo khóc chuyện nói: “Ta biết hiện tại ngươi cũng không có tiền, không phải cha ngươi có để lại cho ngươi mấy tòa nha sao? Nếu ngươi đã vào Phạm gia làm nha hoàn, mấy tòa nhà kia có giữ lại cũng vô dụng, không bằng…”
Bạch Tiểu Bích nghe vậy, vừa giận vừa tức, bất chấp lễ giáo mắng hắn: “Ngày trước nếu không phải cha ta cho ngươi vay tiền, ngươi sẽ có ngày hôm nay sao? Hiện tại cha ta vừa mới mất, ngươi đã nghĩ tới chuyện chiếm đoạt nhà cửa nhà ta, ngươi… còn là con người sao?”
Vệ chưởng quầy nghẹn họng, một hồi lâu mới nói: “Chẳng phải ngày trước cha ngươi thấy tửu lâu nhà ra có tiềm năng nên mới cho mượn tiền sao, cũng không biết đã kiếm được bao nhiêu từ tửu lâu nhà ta rồi a!”
“Kiếm được bao nhiêu?” Bạch Tiểu Bích cười lạnh nói: “Cha ta cũng không lấy của ngươi một đồng lợi tức nào, sao có thể gọi là kiếm lời được? Phụ thân ta đã sớm nhận ra ngươi là kẻ vong ân bội nghĩa cho nên mới không có ý định cho ngươi mượn tiền, ngày đó là ai nhiều lần cầu khẩn, nhiều lần tới nhà ta quì xuống van xin? Ngươi đừng nói với ta là ngươi không biết?”
Những người đi đường thấy hai người giằng co, tò mò kéo lại xem.
“Nha đầu mang mệnh khắc phu, hóa ra miệng lưỡi nhà ngươi cũng lợi hại lắm!” Bị nàng mắng tới tối tăm mặt mũi, Vệ chưởng quầy thẹn quá hóa giận, đùng đùng bước xuống kéo tay nàng.
Bạch Tiểu Bích dù sao cũng từng là một tiểu thư khuê các, trước đây nào có chuyện tranh chấp với người, bị hắn động chạm cũng có chút e sợ, nghĩ tới bỏ đi người khác sẽ nghĩ nàng sợ hắn, nhất thời ủy khuất, vừa tức vừa căm phẫn, ngây ngốc đứng đó.
Đang không biết phải làm thế nào thì một cánh tay khác từ đằng sau đã vươn tới nắm lấy cánh tay của Vệ chưởng quầy.
Bạch Tiểu Bích quay đầu nhìn lại, nhận ra người mới tới liền có chút ngẩn ngơ, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Vệ chưởng quầy dùng hết sức cũng không cách nào thoát ra được cánh tay của người kia, biết mình gặp phải cao nhân nhưng ỷ vào đám người chung quanh nên cũng không sợ, ngược lại còn trừng mắt nhìn người kia mắng: “Họ Diệp kia, đùng có chõ mõm vào chuyện của người khác.”
Nam tử một thân quần áo màu lam thanh nhàn, mỉm cười nhìn Vệ chưởng quầy, dùng cán quạt gõ gõ lên vai hắn nói: “Ở trên đường cái tranh chấp với một tiểu cô nương, Vệ chưởng quầy cũng thật có thể diện đi?”
Vệ chưởng quầy không chịu yếu thế, lớn giọng nói: “Là nàng ta ngồi ở cửa cản trở việc buôn bán của ta.”
“Chỉ ngồi nghỉ ở bậc cửa có một lát mà muốn người ta lấy nhà cửa bồi thường, chưởng quầy cũng thật biết cách buôn bán nha!” Nam tử nọ bước vào tửu lâu, nhìn ngó xung quanh một lát rồi nói: “Như vậy, chẳng lẽ những người tới tửu lâu ăn cơm cũng phải lấy cả đất đai sản nghiệp bồi thường sao?”
Đám người vây xem nghe vậy, vừa cười vừa lớn tiếng mắng chửi. Bạch Tiểu Bích cũng không nhịn được cúi đầu cười.
Nam tử nọ bước ra bậc thang, nhấc một chân đạp đạp mấy cái liền rồi nói tiếp: “Đá xanh làm cửa này cũng t