XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Mệnh Tân Nương

Thiên Mệnh Tân Nương

Tác giả: Thục Khách

Ngày cập nhật: 03:49 22/12/2015

Lượt xem: 1341909

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1909 lượt.

ết được tên hắn.”
Những nhân vật lớn đến huyện Môn Tỉnh nho nhỏ này gần đây quả không ít. Ôn Hải khẽ cười, chậm rãi bước đi, nhàn nhạt nói: “Trùng hợp thôi, mạng của ngươi so với bất cứ người nào cũng không thua kém!”
Bạch Tiểu Bích nghe mà thấy khó hiểu, bất quá nàng cũng không dám hỏi nhiều.
Ôn Hải chợt nhớ tới một chuyện, dừng bước, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Bích nói: “Sau này đừng bao giờ nói cho người thứ hai biết bát tự của ngươi!”
Không thể nói cho người thứ hai biết? Hắn dặn cũng quá trễ đi, mới khi nãy nàng đã nói cho Diệp Dạ Tâm rồi. Bạch Tiểu Bích trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới thử hỏi dò hắn: “Bát tự của ta… rất quan trọng sao?”
Ôn Hải nhíu mày vẻ không vui: “Không nghe lời của ta?”
Ánh mắt của hắn cũng không tính là nghiêm nghị nhưng lại khiến Bạch Tiểu Bích hoảng hốt, vội vàng gật đầu muốn nói thì lại bị một trận tiếng vó ngựa cắt đứt. Không chờ cho nàng kịp phản ứng, một hàng ngựa dài đã chạy qua.
Trên đường cái, nhiều người đang đi bộ bị đoàn người ngựa này hù dọa, vội vàng né tránh, chờ cho bọn họ đi qua hẳn rồi mới tò mò nhìn theo.
Đoàn người ngựa nhanh chóng biến mất nơi cuối phố, Bạch Tiểu Bích chỉ kịp nhìn thấy quần áo của những người cưỡi ngựa: “Hình như là quan gia triều đình.”
Ôn Hải không nhanh không chậm nói: “Là báo tin mừng.”
Báo tin mừng? Bạch Tiểu Bích nghi hoặc, đi được một đoạn mới đột nhiên nhớ tới điều gì đó, trong lòng không khỏi run rẩy: “Chẳng lẽ là… nhà Phạm Bát Sĩ?”
“Phạm Bát Sĩ vừa được thăng lên làm Tể tướng!” Có người chạy tới hét lớn.






Tửu lâu xui xẻo!
Kể từ lúc tin Phạm Bát Sĩ được thăng làm Tể tướng lan ra, nguyên một tháng trời, Huyện Môn Tỉnh náo nhiệt không thôi, đầu tiên là Tri huyện đại nhân tự mình dẫn theo quan viên tới cửa chúc mừng, kế đến là Tri huyện của các huyện lân cận cũng mang lễ vật tới chúc mừng, quan viên cùng thân hào có mối quan hệ mật thiết với Phạm gia cũng rối rít mang quà tới nịnh bợ, người ra kẻ vào náo nhiệt mất mấy ngày liền, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng tới chúc mừng. Phạm Bát Sĩ thăng quan tiến chức, Phạm đại lão gia dẫn theo người nhà tới từ đường tế bái tổ tiên, duy chỉ có hàng xóm láng giềng trước mặt vờ chúc mừng, sau lưng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Phạm gia có chuyện vui tự nhiên sẽ không có thời gian chú ý đến Bạch Tiểu Bích. Bạch Tiểu Bích nghĩ đến phụ thân chết thảm, lại nhìn Phạm gia thịnh vượng không ngừng mà không khỏi khổ sở, tránh né không muốn tới tiền viện.
Mãnh hổ xuống núi, bọn họ căn bản không biết được phía sau chuyện vui này còn ẩn chứa nhiều bí mật, hận thì có ích lợi gì chứ, quyền thế Phạm gia sẽ còn lớn mạnh hơn cả.
Ôn Hải đã nói, mạng của nàng so với bất kỳ ai cũng không kém nhưng rốt cuộc là tốt hơn hay hay là kém hơn đây? Hơn nữa, mạng của nàng dường như rất tệ, mẫu thân mất khi nàng còn rất nhỏ, phụ thân luôn yêu thương lại bị nàng hại chết, bản thân nàng bị Phạm gia cưỡng chế làm nha hoàn, tiếp đó là Trương gia từ hôn, ngay cả ngồi trên bậc thềm nghỉ có một chút mà cũng khiến bậc thềm vỡ nát, sau này còn không biết sẽ còn tệ đến cỡ nào nữa. Bạch Tiểu Bích càng nghĩ càng cảm thấy buồn phiền, còn may là ngày nàng còn bé cũng không đặt nặng câu nói của thầy bói “nửa đời sau phải trông cậy vào”, biết thì thế nào chứ, dù sao số mạng cũng không thể thay đổi được, trước cứ cùng sư phụ rời khỏi Phạm gia học chút bản lãnh rồi tính sau.
Vậy hắn định bao giờ cứu nàng ra ngoài? Bạch Tiểu Bích nhịn xuống những lời này, âm thầm tự trách, nếu đã bái hắn làm thầy thì phải tin tưởng hắn mới đúng, chính miệng hắn đã đáp ứng cứu nàng thì nhất định sẽ làm, nàng không nên lo lắng.
Bữa cơm tiếp tục trong yên lặng. Lúc Bạch Tiểu Bích thu thập chén đũa, chuẩn bị đi ra thì Ôn Hải đột ngột lên tiếng nói: “Tối nay ta ra ngoài gặp bạn, ngươi về nhà nghỉ ngơi đi, tối nay không cần tới hầu ta.”
Bạch Tiểu Bích cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp ứng. Vừa ra tới cửa thì đụng phải gương mặt tươi cười hớn hở của Phạm đại lão gia, phía sau ông ta là bốn gã gia đinh khiêng hai cái rương lớn. Bạch Tiểu Bích vội vàng lui lại nhường đường.
Phạm đại lão gia tâm tình không tệ, thuận miệng hỏi: “Nha đầu này hầu hạ có tốt không?”
Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Không tệ!”
Phạm đại lão gia hài lòng với câu trả lời của Ôn Hải, phất tay cho nàng lui xuống.
Ôn Hải đã cam kết với Phạm gia là trong vòng một tháng sẽ có tin mừng, hôm nay quả nhiên đã ứng nghiệm, nguyên tưởng hắn sẽ nhân cơ hội này đàm phán với người Phạm gia để mang nàng đi, nhưng nhìn dáng vẻ này của hắn hình như không có ý tứ này. Bạch Tiểu Bích thất vọng rời đi, nhưng tâm tình rất nhanh khá lên, nội tâm thầm nghĩ, hẳn là hắn muốn cùng lão phu nhân đàm phán rồi.
Phía sau truyền đến thanh âm Phạm đại lão gia: “Đây là lễ vật do Tể tướng đại nhân cố ý phân phó đưa cho tiên sinh để tỏ lòng biết ơn.”
“Tể tướng đại nhân khách khí rồi!” Thanh âm Ôn Hải mang theo ý cười nhưng cũng không tỏ ra quá vui sướng.
“Tiên sinh yên tâm, Thánh thượng đã