Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Sơn Mộ Tuyết

Thiên Sơn Mộ Tuyết

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341337

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1337 lượt.

gieo mình xuống đất từ nóc một tòa nhà cao chọc trời, người anh hòa lẫn máu me. Khuôn mặt ấy bầy nhầy máu, tôi cố gắng dìu anh dậy nhưng anh cứ cười mãi với tôi. Nụ cười của anh thật kỳ dị, bàn tay tôi nhuốm đầy máu trên người anh… Tôi khóc… Tôi khóc suốt, thế rồi giật mình choàng tỉnh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi rơi nước mắt vì anh, lúc tỉnh dậy, cả người vẫn chìm đắm trong cơn khiếp đám. Tôi không thể chấp nhận được tình cảnh ấy. Anh sẽ chẳng ra nông nỗi nếu không phải vì tôi. Bố tôi bán đứng bố anh, giờ đến lượt tôi bán đứng anh.
Thời gian Mộ Vịnh Phi cho tôi chỉ còn phân nửa, chị ta là con người sẵn sàng làm mọi thứ, là kẻ đáng sợ nhất tôi từng gặp, tôi đành hạ quyết tâm đi gặp Mạc Thiệu Khiêm.
Nhưng chuyện này trên thực tế vô cùng khó khăn. Số điện thoại cá nhân của Mạc Thiệu Khiêm luôn trong tình trạng khóa máy, không rõ nguyên nhân gì hoặc có lẽ như lời anh nói, anh không muốn gặp tôi nữa nên thay luôn cả số điện thoại. Tôi đến khu chung cư anh sống thì bị nhân viên bảo vệ chặn ngay ở sảnh rồi nằng nặc đòi phải đăng ký, sau đó, họ lịch sự thông báo với tôi rằng chủ hộ đã treo biển bán căn hộ đó, giờ tạm thời bỏ trống không ai ở.
Tôi nghĩ bụng, đúng là anh không muốn gặp tôi thật rồi.
Tuy có hơi lắt léo nhưng sau cùng, tôi vẫn gặp được anh. Ngoài Mạc Thiệu Khiêm, tôi còn có số điện thoại của chú lái xe, bèn gọi cho chú ấy. Ban đầu chú lái xe còn hơi e dè nhưng vẫn còn cho tôi biết tối nay Mạc Thiệu Khiêm sẽ đi đâu. Tôi chạy một mạch tới đó, quả nhiên nhìn thấy chiếc Maybach quen thuộc đang đỗ trong bãi đậu xe. Chú lái xe đang dựa người vào cửa xe hút thuốc, thấy tôi, liền dụi đầu thuốc lá.
Tôi biết nơi này, ba năm trước, tôi từng mời Mạc Thiệu Khiêm ăn cơm tại đây. Căn hộ số 1691 là một nhà hàng kiểu gia đình, nấu nướng rất ngon, nhưng có lẽ diện tích hơi hẹp, thích hợp cho hộ gia đình sinh sống nên mỗi ngày chỉ nhận đặt một bàn mà giá cả cũng phải chăng.
Chú tài xế nói với tôi:
- Thưa Đồng tiểu thư, việc này do tôi tự quyết định, tôi đã theo Mạc tiên sinh gần bảy năm rồi, thứ lỗi cho tôi tuổi đã cao nên lắm lời, cô đừng giận dỗi cậu ấy nữa.
Tôi gượng cười rồi nghe chú ấy nói tiếp:
- Gặp Đồng tiểu thư, chắc cậu ấy sẽ mừng lắm.
Tự nhiên tôi lại không có đủ dũng khí để gặp Mạc Thiệu Khiêm, nhưng chú lái xe cười cười như thể đang ủng hộ hết mình, rồi ấn thang máy cho tôi.
Từ xưa đến nay, những người quanh tôi không một ai bằng với người của Mạc Thiệu Khiêm, ví dụ như ông quản gia hay chú lái xe, họ luôn hết mực trung thành và hết lòng vì anh. Sự tận tụy ấy không thể mua được bằng tiền nên có lẽ, anh cũng là một ông chủ khá tốt bụng.
Thang máy lao vun vút lên tầng, bốn bức tường bằng gương lạnh ngắt, tôi bắt gặp trong đó một vẻ mặt đầy hoang mang của mình. Cuộc sống của tôi vốn đã thê thảm, thế mà hết lần này đến lần khác vẫn bị người ta dồn vào đường cùng, chuyện đến nước này thật sự chẳng còn đường lui nữa rổi.
Tôi dứng trước cửa phòng số 1691, lấy hết can đảm để ấn chuông.
Người mở cửa cho tôi là ông chủ cửa hàng. Ba năm rồi mà anh ấy vẫn nhận ra tôi, liền nheo mắt cười nói:
- Là cô bé à? Mạc tiên sinh đang ngồi bên trong!
Đột nhiên, trong đầu tôi vùng lên ý nghĩ muốn bỏ chạy, nhưng bỗng nghe giọng Mạc Thiệu Khiêm cất tiếng hỏi:
- Ai đến thế anh Trì?
- Cô bạn gái xinh đẹp của cậu đến đây này.
Anh Trì cười híp mắt, đẩy tôi vào trong. Phòng ăn nằm ngay cạnh cửa, lọt vào mắt tôi là cảnh Mạc Thiệu Khiêm đang ngồi một mình một bàn.
- Ngạc nhiên chưa? – Xem ra anh Trì rất vui: – Cậu vừa bảo cần thêm người thưởng thức món ăn tôi nấu, giờ thì xem này, cô bé đến rồi đó!
Mạc Thiệu Khiêm không hề nhìn tôi, dường như cũng không hề để ý tới những gì anh Trì nói. Mãi rồi anh Trì cũng nhận ra bầu không khí có phần khác lạ, anh ấy lắc đầu nhìn tôi, nói:
- Hết dầu hào rồi, tôi phải xuống nhà mua đây.
Nghe tiếng cánh cửa cọt kẹt khép lại sau lưng, tôi đưa mắt nhìn Mạc Thiệu Khiêm, có lẽ chưa bao giờ tôi chăm chú nhìn anh như lúc này. Trán anh đã thoáng hiện nét mệt mỏi:
- Tôi đã nói em đừng tìm tôi nữa cơ mà.
- Em có chuyện muốn nói với anh.
- Tôi không muốn biết.
Khó khăn lắm tôi mới mở được miệng:
- Chuyện hợp đồng đó…
Anh gắt gỏng ngắt lời tôi:
- Tôi không muốn biết.
Có khó khắn mấy thì tôi cũng vẫn phải nói, bởi sai lầm của tôi mà sự việc ra nông nỗi này, tôi không còn cách nào khác, đã sai thì sai cho trót:
- Người lừa anh là em, em đã lừa anh ký vào bản hợp đồng đó. Em lợi dụng anh, em chỉ muốn anh chết càng sớm càng tốt. Em làm vậy bởi vì em yêu Tiêu Sơn. Tốt nghiệp xong, em sẽ lấy anh ấy. Mạc Thiệu Khiêm, bấy lâu nay, em hận anh, hận anh vì tất cả những gì anh làm với em. Giờ thì chúng ta huề nhau rồi.
Tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, ánh mắt cứ đọng mãi bên viền môi cương nghị của anh, khóe môi anh hơi trễ xuống. Tôi không biết anh sẽ phản ứng ra sao, biết đâu anh sẽ quẳng tôi qua cửa sổ cho nhẹ nợ.
Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng:
- Em cất công đến đây chỉ để nói với tôi chuyện này à?
T