Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiên Sơn Mộ Tuyết

Thiên Sơn Mộ Tuyết

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 04:00 22/12/2015

Lượt xem: 1341334

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1334 lượt.

ược nam chính nữa, sống chết thế nào cũng mặc nó… Mà tớ không ám chỉ cậu là loại đó đâu nhé, quả thực cậu làm tớ tức đến lú lẫn rồi đây này!
Đến lúc tắt đèn đi ngủ rồi mà Duyệt Oánh vẫn chì chiết tôi cố chấp, bảo thủ.
Nằm một mình trên chiếc giường đơn chật chội của mình, nhớ hồi đầu, tôi rất thích ở ký túc xá, cũng yêu nhất chiếc giường này, dù nó chỉ làm bằng gỗ ép cứng đờ, đệm bông thì mỏng dính, ngả lưng xuống chẳng dễ chịu chút nào. Nơi đây không có bóng dáng của Mạc Thiệu Khiêm nên tôi coi nó như một căn nhà che nắng che mưa đích thực. Mỗi lần vùi mình trên chiếc giường bé xíu này, dù mọi người trong phòng có rù rì to nhỏ đi chăng nữa, tôi vẫn có thể ngủ ngon lành.
Hôm nay là lần đầu tiên tôi trằn trọc trên chiếc giường này, tôi không muốn nhận sự bố thí của Mộ Vịnh Phi, hay nói cách khác, tôi không muốn nhận “món quà” của chị ta. Những gì đã nói với Mạc Thiệu Khiêm làm tôi thấy bức bối vô cùng, bây giờ nhận suất du học này chỉ khiến tôi thêm bứt rứt hơn mà thôi. Cứ cho là tôi muốn bỏ nơi này ra nước ngoài, muốn đến một nơi không có người quen thật đấy, cứ cho là sinh viên khoa tôi chỉ ao ước được học ở trường C, nhưng trong lòng tôi luôn có cảm giác là lạ, rằng sự chấp nhận của mình đồng nghĩa với việc phản bội lại một cái gì đó.
Mình phản bội lại cái gì chứ?
Nắng sớm khe khẽ lọt qua tấm rèm cửa sổ, ngoài hành lang đã nghe tiếng qua lại của một vài bạn nữ, cuối cùng tôi cũng gác lại mớ bòng bong ấy. Tôi sợ mình không cưỡng nổi sự hấp dẫn của Đại học C, thế nên vừa kết thúc tiết học buổi sáng, tôi đã quyết định đến văn phòng khoa.
Duyệt Oánh thấy tôi thu dọn sách vở liền đuổi theo:
- Sớm thế này đã đi ăn cơm à? Tớ đi với cậu.
- Cậu về trước đi, tớ còn có chút việc.
- Cậu định làm gì?
Tôi chẳng nói chẳng rằng, lao thẳng xuống cầu thang, Duyệt Oánh theo sát đằng sau:
- Này Đồng Tuyết, cậu đi đâu?
Xuống tới khu dạy học, tôi dừng bước dưới một bụi cây yên tĩnh, quay sang nói với Duyệt Oánh:
- Tớ biết cậu lại sắp kêu tớ dở hơi nhưng tớ không thể đi được, không đi là không đi. Thà tớ tự đi thi, dù chỉ được trúng tuyển vào trường loại ba, vừa học vừa làm, ít ra cũng khiến tớ thấy thanh thản trong lòng.
Duyệt Oánh run lên vì tức tối, cô ấy ném phịch cái cặp xuống đất:
- Này Đồng Tuyết, cậu tưởng làm thế thì được gọi là có liêm sỉ à? Bởi suất học bổng đó do Mộ Vịnh Phi cho, nên cậu quyết từ chối luôn cả Đại học C chứ gì? Cậu biết trong khoa có bao nhiêu người ao ước được đi không hả? Cậu bỏ ngay kiểu cố chấp, lúc nào cũng huyễn hoặc mình đi. Giờ tớ nói thẳng luôn, vụ này là do bố tớ sắp xếp đấy, ban đầu ông ấy vất vả tìm cách cho tớ đi du học, khó lắm mới chạy xong giấy tờ, giờ bỏ cũng phí, nên tớ mới bảo ông ấy nói khéo với trường, nhường suất này cho cậu. Nghĩ là cứ giấu cậu thì hay hơn nên tớ không nói thẳng ra. Tớ biết trong lòng cậu có chuyện giấu tớ, tớ biết rồi, là chuyện hợp đồng chứ gì? Đợt trước, Mộ Vịnh Phi có đến tìm bố tớ! Phải, tớ có lỗi với cậu, nhưng lúc cầm bản hợp đồng ấy, chính tớ cũng không hề biết Mộ Vịnh Phi sẽ mò đến tìm bố tớ! Từ xưa đến nay, tớ chưa hề nói dối cậu, một lần cũng chưa từng! Quả thực, bố tớ bị bệnh ung thư, tớ từng dẫn ông ấy đi khám ở bốn bệnh viện uy tín nhất, cũng chụp cả đống phim X-quang, gặp rất nhiều chuyên gia rồi. Tớ cũng chỉ mong họ chẩn đoán nhầm, hoặc ông cụ giả bệnh lừa mình! Nhưng quả thật bố tớ bị bệnh, chẳng trụ nổi mấy năm nữa đâu. Tớ không có lý do để ngăn bố mình hợp tác với Mộ Vịnh Phi, mà chung quy chuyện này cũng chẳng dính dáng gì đến cậu. Mạc Thiệu Khiêm nợ cậu, chính vì hắn nợ cậu nên tớ mới để mặc họ muốn làm gì thì làm. Tớ chẳng hiểu nổi tại sao cậu lại muốn từ chối suất học bổng này? Suốt cả ngày, cậu cứ ủ rũ bơ phờ, sao cả Đại học C cậu cũng từ chối? Trong đầu cậu đang nghĩ gì thế hả? Cậu có hiểu nổi bản thân mình đang làm gì không? Lẽ nào cậu yêu loại người đó? Chẳng nhẽ vì hắn mà cậu bỏ cả cơ hội đi Mỹ du học? Cậu định buông xuôi ngôi trường mà cả đời cậu ao ước à?
Tôi nhìn Duyệt Oánh, người bạn thân nhất của mình, từng câu nói của cô ấy như từng nhát roi quất tới tấp lên thân thể tôi.
Rốt cuộc tôi đang làm gì?
Tôi còn những gì?
Bố mẹ qua đời, cậu ruột bán rẻ mình, ngăn cách giữa tôi và Tiêu Sơn là cơ cực và khổ sở, là gian lao và vất vả. Tôi chỉ có mình Duyệt Oánh là bạn. Chỉ có mình Duyệt Oánh là chưa hề lừa tôi, chưa hề bán đứng tôi, chưa hề làm tôi tổn thương.
Cô ấy đã dành cho tôi tất cả những gì tốt đẹp nhất, cô ấy cho tôi một tình bạn chân thật, cô ấy mang lại cho tôi một quãng đời sinh viên tuyệt vời, đồng thời cũng nhường cả cơ hội tốt nhất cho tôi.
Giây phút đó tôi đã vươn tay ôm cô ấy vào lòng, có lẽ làm thế hơi kỳ cục nhưng ngoại trừ ôm ra, tôi không biết cách bày tỏ tình cảm nào khác. Tôi ôm Duyệt Oánh và nghĩ mình vẫn còn bạn bè cơ mà, mình còn Duyệt Oánh cơ mà. Tôi chẳng có gì, nhưng tôi có người bạn thân đích thực này.
Duyệt Oánh đấm thùm thụp vào lưng tôi:
- Mau đi gặp thầy và bảo cậu đồng ý sang Mỹ đi!
Cô ấy đẩy tôi ra, rơm rớm nói:
- Cậu thường tự t