Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiếu Chủ Hắc Đạo

Thiếu Chủ Hắc Đạo

Tác giả: Nghê Tịnh

Ngày cập nhật: 03:44 22/12/2015

Lượt xem: 134294

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/294 lượt.

một chút, trong mắt có suy nghĩ sâu xa.
"Em không biết bọn họ."
"Viêm Nương, lập tức rời khỏi Đài Loan."
Viêm Giản làm thế nào cũng không muốn cô em gái có bất kỳ dính líu với Hoắc Đông Lưu, lần trước đối mặt thì anh nên nghĩ tới, Hoắc Đông Lưu xuất hiện cũng không phải trùng hợp.
"Em có công việc phải làm."
"Tìm người khác làm."
Anh nghe nói ngày gần đây Hoắc Đông Lưu cùng gia tộc Hoắc thị náo nhiệt vui vẻ không chịu nổi, hắn ta có khả năng sẽ thừa kế Hoắc gia, đến lúc đó hắn ta sẽ tham gia công việc của hắc đạo, trước kia hắn ta có thể ẩn thân phía sau màn, nhưng mà nếu chính thức thừa kế Hoắc gia, thì không thể không ra mặt rồi, nếu hắn ta thật sự coi trọng Viêm Nương, anh không thể bảo đảm ở Đài Loan mình có thể bảo vệ Viêm Nương không chịu sự quấy rầy của Hoắc Đông Lưu, thế lực Hoắc gia ở Đài Loan không thể khinh thường.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc cùng giọng điệu của Viêm Giản, Viêm Nương biết Viêm Giản là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô lại không bỏ được công việc, đó là tâm huyết của cô, giao cho người khác làm đương nhiên là có thể, nhưng cô chưa bao giờ bỏ dở nửa chừng, chẳng lẽ lần này vì Hoắc Đông Lưu mà phá lệ sao?
"Viêm Nương?"
Cô vẫn luôn không hiểu, mặc dù Hoắc Đông Lưu có bối cảnh hắc đạo, nhưng mà anh ta chưa bao giờ tham gia hoạt động hắc đạo, tại sao các anh trai lại nhiều lần ngăn cản cô tiếp xúc anh ta.
"Để cho em suy nghĩ thêm một chút được không?"
Lòng của cô có chút không nỡ, cô không hiểu là vì cái gì, nhưng cô chính là không nỡ, dường như có một lực lượng vô hình muốn cô lưu lại, muốn cô đừng đi. Thời niên thiếu cô có thể đi thỏai mái, nhưng bây giờ cô lại không làm được.
"Ba ngày sau anh phái người đến khách sạn đón em rời đi." Viêm Giản không có bất kỳ thương lượng nào mà nói.
"Anh chỉ là muốn phòng ngừa Hoắc Đông Lưu tìm tới em, hay là không muốn em có quan hệ với anh ta?"
Viêm Giản lắc đầu một cái, "Chuyện hắc đạo em không thể tưởng tượng được đâu." Bởi vì anh hiểu rõ, cho nên anh càng bảo vệ Viêm Nương tốt hơn, tự bản thân Hoắc Đông Lưu cũng nên hiểu, nếu hắn ta thật sự yêu thích Viêm Nương, như vậy phương pháp tốt nhất chính là để cho con bé đi, như vậy mới là bảo vệ con bé.
"Anh ta không phải người của hắc đạo!"
Viêm Nương không có suy nghĩ nhiều mà phản bác Viêm Giản, mà cô đột nhiên đáp lời làm cho Viêm Giản im lặng mấy giây.
"Viêm Nương, có phải em đã gặp mặt hắn ta hay không?"
Cô không có trả lời ngay, nhưng nét mặt của cô làm cho Viêm Giản cũng biết mình đoán không sai.
"Lập tức rời khỏi Đài Loan."
Viêm Nương cúi đầu, "Viêm Giản, nếu em thật sự thích Hoắc Đông Lưu. . . . . ."
Cô không rõ tại sao mình lại đột nhiên nói như vậy, nhưng những lời này chính là tự nhiên cô nói ra miệng, cô không có suy nghĩ nhiều.
"Thích Hoắc Đông Lưu?"
"Em không biết."
Cô thật sự không biết, mấy ngày nay anh ta phái người theo dõi cô, nhưng đồng thời anh ta cũng thường gọi điện thoại tới hỏi thăm cô, cô biết Hoắc Đông Lưu quan tâm cô.
Nhìn Viêm Giản, trong lòng Viêm Nương suy nghĩ đến nhiều năm trước, nụ hôn của người con trai, cái này trong lòng cô đã sớm cho là đã quên lãng thì sau nhiều năm lại hiện lên trái tim lần nữa, sau năm đó, tình cảm của cô vẫn trống không, người theo đuổi cô đếm không hết, nhưng cô cũng không có động lòng, chỉ coi bọn họ như bạn bè.
Mà hôm nay cô phát hiện cô thích một người, thích một người mà cô cũng không biết làm thế nào biểu đạt tình cảm của mình với anh ta, cho nên cô không thể làm gì khác hơn là lấy thái độ ngược lại để đối mặt với anh ta, năm ấy cô còn rất trẻ tuổi, không có kinh nghiệm, cho nên không hiểu đó chính là tình yêu, còn tưởng rằng đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi.
Cô càng không nghĩ đến, phần tình cảm này có thể chôn giấu trong lòng cô nhiều năm như vậy, phần cảm giác này cô cũng không có quên, chỉ khắc sâu vào trong lòng mình, chỉ có chính cô mới biết mở ra như thế nào, nhưng cô vẫn không có nhìn thẳng mình, chỉ chờ đợi.
Hiện tại cô mới biết, là vì cô không đủ dũng cảm, vẫn luôn cho rằng mình mạnh mẽ không chịu thua mới có thể quan tâm Hoắc Đông Lưu như vậy, là cô sợ mình đã bị tổn thương, không phải là không thích Hoắc Đông Lưu, nhưng vì cô không xác định được tình cảm của anh ta, cho nên lựa chọn coi thường tình ý trong lòng cô.
Cô phát hiện mình thật ngốc, vẫn luôn để ý kiêu ngạo của mình, không để mắt đến phần cảm tình trong lòng kia, nhưng mà bây giờ hình như cũng đã quá muộn, cô đã không thể quay đầu lại.
"Viêm Nương." Thấy cô như thế, Viêm Giản đi tới bên người cô, nhẹ nhàng ôm cô, mà mặt của Viêm Nương cúi thấp làm cho anh không thấy rõ tâm tình của cô.
"Em không sao."
"Thế nào?"
Viêm Giản nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, lúc này mới phát hiện ra Viêm Nương khóc, nước mắt thấm ướt gò má của cô, nhỏ vào trong lòng bàn tay Viêm Giản.
"Tại sao khóc?"
Viêm Nương cũng không khóc thút thít, cũng không rơi lệ, từ trước đến giờ cô không cho phép mình quá mềm yếu.
Viêm Nương không nói, ý vị rơi lệ lúc này như thế nào, cô không biết.
Rồi sau đó