Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiếu Gia, Đừng Làm Rộn

Thiếu Gia, Đừng Làm Rộn

Tác giả: Kim Cát

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134729

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/729 lượt.

hông muốn tự tìm phiền toái.
Cho đến khi quản gia muốn cô kết thúc công việc trở về ký túc xá, thiếu gia mới không cam tâm tình nguyện mà thả người.
Xem ra, thiếu gia thật sự ghét cô, cho nên mới trăm phương ngàn kế giữ cô, muốn cô khổ sở, nhưng cô cảm giác mình không có tư cách khổ sở.
Mà điều làm cho Hà Lộ lúc còn trẻ tiếc nuối là không dám đem lòng biết ơn và áy náy nói ra khỏi miệng.
Nếu như có thể, Hà Lộ cũng không muốn chủ động vào phòng ngủ của thiếu gia, đáng tiếc hôm nay là ngoại lệ.
Thiếu gia còn chưa rời giường, mà trước đó cô đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, trà và đồng phục, hơn nữa sửa sang lại bàn ăn thật tốt để phòng bếp đem bữa sáng lên. Đã nhập học rồi, cô và thiếu gia đều phảu đi học, nếu như trước bảy giờ không hoàn thành công việc, cô và thiếu gia sẽ trễ học.
Cô muốn nhờ quản gia hoặc Đại Lực vào phòng đánh thức thiếu gia, đáng tiếc ngày hôm trước sư phụ của cô phải bồi lão gia và phu nhân đi Hongkong, mà cô và thiếu gia phải đi học sớm nên sáng sớm cũng không thấy Đại Lực đâu cả.
Nếu cứ do dự sẽ trễ học mất! Hà Lộ không thể làm gì khác là nhắm mắt đi vào phòng, đem rèm cửa sổ kéo ra, lo lắng đề phòng sợ thiếu gia phát giận.
Lúc nghĩ hè, những người giúp việc không dám gọi thiếu gia dậy, bởi vì nếu làm vậy, đơn giản là đi vào đường chết. Hôm nay cô phụ trách thi hành cái công việc này, những người làm kia trên mặt đều xuất hiện nụ cười quỷ dị, hi vọng cô bị mắng khi chọc tức thiếu gia.
Bảy giờ mười phút, nếu không gọi thiếu gia rời giường sẽ xong đời!
"Thiếu gia." Hà Lộ nơm nớp lo sợ đến gần mép giường.
Không có phản ứng.
"Thiếu gia, rời giường." Cô lại gần mấy bước, nhìn thấy chăn bông sau màng che có động tĩnh, nhưng mà chỉ có một cái.
Bạch An Kỳ lật người, đương nhiên là tiếp tục ngủ.
"Thiếu gia, trễ học rồi." Cô không thể làm gì khác hơn là lớn giọng kêu to.
Chăn bông lại động, Bạch An Kỳ cuối cùng có động tĩnh, nhịp tim Hà Lộ đập nhanh như đánh trống, chờ bị mắng.
Qủa nhiên, sau khi Bạch An Kỳ nhìn rõ người đứng kế bên giường, như chó bị đạp trúng đuôi, giận tím mặt, "Cô vào đây làm gì? Đi ra ngoài!"
Lúc này Hà Lộ mới phát hiện, từ khi cô đến nhà họ Bạch báo ân đến nay, lần đầu tiên Bạch An Kỳ gào thét với cô, mặc dù mấy tháng trước anh cũng chưa từng cho cô sắc mặt tốt, nhưng ít ra không có la cô.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nghe thiếu gia mắng, cũng biết mỗi khi Bạch An Kỳ rời giường đều rất nóng tính––––điều này làm cho tất cả người giúp việc coi chuyện thiếu gia nóng tính sau khi rời giường không phải chuyện giỡn––––nhưng cô lại cảm thấy buồn bực.
Không có chuyện gì. Cô tự an ủi mình, lửa giận của thiếu gia so với tức giận của cha cô, đơn giản như là gió xuân thổi qua làm cho người ta thoải mái.
Nghĩ như vậy, cô liền trở lại bình thường, phủi bay cảm giác khác thường trong tim, bắt đầu nghĩ, người có thể hoàn thành công việc như thế này, chỉ có cô, thí sinh thích hợp nhất, bởi vì cô đã quyết định, chỉ cần nghĩ đến những ngày nước sôi lửa bỏng trong quá khứ, chèn ép hay khó khăn ở nhà họ Bạch căn bản không tính là cái gì!
"Thật xin lỗi, thiếu gia, nhưng trễ giờ đi học rồi." Hà Lộ lùi đến cạnh cửa, "Xin ngài nhanh một chút rời giường rửa mặt, bữa ăn sáng cùng trà và quần áo tôi đã. . . ."
"Mẹ nó, tôi nghe rồi, mau cút. . . ." Bạch An Kỳ không có động tác rời giường, chẳng qua là rống to.
Hà Lộ lo lắng anh lại ngủ nữa, suy nghĩ một chút, không thể làm gì khác hơn là lùi ra ngoài cửa, "Tôi cùng tài xế đợi thiếu gia ở cửa chính." Dứt lời, không đợi Bạch An Kỳ bạo phát, lập tức xoay người chạy đi.
Mà trên giường, Bạch An Kỳ thất bại lấy một tay che đi nửa gương mặt, anh hi vọng màn che và chăn bông đủ dày để che đi một ít "chi tiết", ví dụ như chăn bông nổi lên khác thường, ví dụ như cổ anh trở nên hồng hào rõ ràng, chân chính làm anh nguyền rủa không dứt chính là, anh bởi vì trong tình huống khó xử không thể chống đỡ, không thể không dùng khẩu khí ác liệt nhất đuổi cô đi, ai kêu anh chỉ phát hiện Hà Lộ ở cạnh giường liền, liền. . . .
Liên tiếp tiếng chữi rủa thô tục từ sau màn che truyền ra.
Anh nhất định phải đem chăn bông và ra giường huỷ chứng cớ!






Thời gian một lần nữa quay trở lại những ngày Hà Lộ mới vào nhà họ Bạch, còn chưa bắt đầu nghĩ hè, tuổi mười bảy thanh xuân nhiệt huyết của cô cứ như vậy bỏ không ở nhà họ Bạch.
"Thiếu gia."
Không muốn, ồn quá!
"Thiếu gia, rời giường."
". . . . ." Bạch An Kỳ đột nhiên thanh tỉnh.
Đại thiếu gia lắc đầu một cái, gương mặt kiêu căng không ai bì nỗi nhắm mắt lại.
"Cô biết nên làm thế nào mà.!" Tới cho anh một nụ hôn chào buổi sáng đi!
Anh tuyệt đối không có len lén nhếch miệng lên đâu!
"Vậy em không thể làm gì khác hơn là đem nụ hôn đầu của em tặng cho thiếu gia!"
Phanh, đông! Tim của anh nhảy thật mạnh, trật nhịp mất rồi. . . .
Anh tuyệt đối không có len lén mong đợi, nhưng mà cô muốn đem nụ hôn đầu tặng cho anh, anh đành phải bắt đắc dĩ đón nhận thôi!
Mùi đàn hương


XtGem Forum catalog