
Tác giả: Hoa Noãn
Ngày cập nhật: 03:50 22/12/2015
Lượt xem: 134408
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/408 lượt.
hó Thực Ân là người như thế nào. Cậu ta không từ thủ đoạn khiến người khác phải sợ hãi, bốn năm trước mẹ em bị đánh thương nặng như vậy, vẫn muốn tìm em, lại bị cậu ta cản trở, nên mới bất đắc dĩ liên lạc với nhà anh.”
“Anh họ…… Không phải như thế, Thực Ân không phải người như thế.” Lục Hân Á biện giải, lại không biết đánh tan sự phẫn nộ trong mắt Ngụy Thanh Nguyên như thế nào.
“Hân Á, em quá ngây thơ rồi, cậu ta đáng sợ hơn nhiều so với em tưởng đó.” Ngụy Thanh Nguyên nắm chặt tay, trong nháy mắt, Lục Hân Á dường như nhìn thấy tia oán độc trong mắt hắn. “Em cho rằng vì sao anh lại ở nước ngoài lâu như vậy không về? Còn không phải bởi vì cậu ta uy hiếp cha anh, cố ý tống anh xuất ngoại, không cho anh gặp em, không được liên lạc với em. Cậu ta có bệnh! Hân Á, em không thể cứ ngây thơ như thế được.”
“Không phải, Thực Ân không thể như thế được.” Lục Hân Á cầm tay anh họ, muốn trấn an hắn. “Anh nhất định hiểu lầm anh ấy, không bằng giờ em tìm Thực Ân, hai anh giáp mặt nói chuyện gỡ bỏ hiểu lầm được không?”
Cô nhớ rõ Thực Ân và anh họ là bạn rất thân của nhau mà, sao lại có thể cãi nhau thành thế này?
Thực Ân là người tốt, anh họ cũng là người tốt, bên trong nhất định có chuyện gì đó không đúng, mới có thể khiến anh họ hận Thực Ân nghiến răng nghiến lợi, giống kẻ thù như vậy được.
“Không được, em nhất định không thể nói cho cậu ta biết anh tìm em, nếu không không biết cậu ta còn có thể làm ra chuyện đáng sợ gì nữa.” Ngụy Thanh Nguyên đứng lên, không muốn ở lại lâu hơn nữa.
“Anh họ, cho anh ấy cơ hội giải thích được không? Nhất định có hiểu lầm……” Cô cũng gấp đến đứng lên.
“Anh cũng hi vọng là hiểu lầm.” Ngụy Thanh Nguyên nhìn ánh mắt cô, chậm rãi nói, “Nhưng Phó Thực Ân thật sự là kẻ đáng sợ. Anh tin rằng rất nhanh cậu ta sẽ nói đã tìm được mẹ em, bởi vì cậu ta đã sớm biết mẹ em ở đâu, chỉ là cố ý giấu em, không cho hai người gặp mặt. Đến lúc hai người gặp mặt, nói không chừng mẹ em còn bị bắt nói tốt cho cậu ta, em nhất định không được tin thật.”
Lục Hân Á nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh họ, kinh ngạc nói không ra lời.
“Anh chỉ có thể nói đến đây, tự em suy nghĩ cẩn thận.” Ngụy Thanh Nguyên nói xong, xoay người rời đi.
Lục Hân Á đứng tại chỗ nhìn hắn rời đi, không có ngăn cản, rơi vào trầm tư.
Toàn bộ buổi chiều, tâm trạng đang tốt của Lục Hân Á biến mất không còn chút gì, trong đầu đều là dáng vẻ phẫn nộ cùng lời nói kì quái của anh họ.
Nếu nói cô không có chút nào nghi ngờ hay dao động vậy cũng quá không phù hợp nhân tính, dù sao anh họ cũng là người cô từng toàn tâm toàn ý ỷ lại.
Chỉ là ở chung mười năm, cô thế nào cũng không tin được Phó Thực Ân là người như vậy.
Buổi chiều hơn bốn giờ, khi cô còn đang phiền não, Phó Thực Ân lại đột ngột đến quán cà phê tìm cô, thần bí nói muốn đưa cô tới một nơi, sau đó cô liền ù ù cạc cạc bị kéo lên xe đi.
Phó Thực Ân lái xe, một đường đi ngày càng lệch khỏi quỹ đạo trong thành phố, hướng tới phía núi.
“Chúng ta rốt cuộc đi đâu vậy?” Cô không nhịn nổi tò mò hỏi nhiều lần.
“Sắp tới rồi, đừng nóng vội.” Phó Thực Ân khóe miệng khẽ cong, trấn an cô, nhưng mà sâu sắc như anh, cũng đã nhận ra tâm tình cô có vẻ không tốt lắm. “Làm sao vậy, có tâm sự?” Anh một tay cầm bánh lái, tay phải nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Tay anh dày rộng, ngón tay thon dài dễ nhìn, nắm lấy tay cô ấm áp như vậy……
Lục Hân Á mở rộng bàn tay, giao mười ngón với anh.
Người đàn ông đã để cô sống lại lần nữa vô điều kiện, dịu dàng, cho cô tình yêu, sao có thể tổn thương cô được?
Mười năm dài như vậy, cô tin tưởng ánh mắt mình nhìn những gì chân thật nhất, mỗi ngày ở chung với nhau, cô đã thấy qua mặt kiên cường cùng yếu ớt nhất của anh, không ai hiểu anh hơn cô, cô có lý do gì để dao động đây?
“Thực Ân, em rất yêu anh.” Cô nhìn anh chuyên chú lái xe, khuôn mặt tuấn tú thỉnh thoảng lại quay sang lo âu nhìn cô, không khỏi cảm động nhẹ nhàng nói.
Miệng anh bất giác cong lên, vẻ mặt dịu dàng lại ngọt ngào, nắm chặt lấy tay cô. Anh không giỏi biểu đạt, chỉ nói qua lời yêu một lần, chỉ biết kín đáo biểu đạt tâm ý của mình.
Nhưng đối với cô mà nói, như vậy là đủ rồi.
Xe đi được hơn nửa giờ, mặt đường gập ghềnh, vòng qua mấy khúc quanh lớn, rốt cục tiến vào một con đường nhỏ, cuối đường nhỏ có một hộ gia đình.
“Nơi đây là đâu?” Lục Hân Á xuống xe, một luồng không khí tươi mát lạnh như băng xông vào mũi, cô thoải mái ngửa đầu hít sâu một hơi, mọi phiền muộn trong lòng đột nhiên biến mất vô tung. “Ông chủ à, anh đặc biệt đưa em tới đây là để thả lỏng ngắm phong cảnh sao?”
Phó Thực Ân cười tiến lên, giữ lấy tay cô, tay chỉ vào xa xa, “Anh mang em đến xem người em muốn gặp kìa.”
Lục Hân Á ngẩn ra, không thể tin nhìn theo phương hướng anh chỉ, có một người mặc quần áo đơn giản, dáng người có lẽ là một phụ nữ có chồng đang ngồi trong vườn rau.
Làm sao có thể? Cô nghi hoặc đến gần vài bước.
Bóng dáng kia vĩnh viễn không thuộc về mẹ – người luôn kiểm soát sức ăn, kiên trì giữ gìn dáng người thon thả; người phụ nữ kia trang phục nông dân,