Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Tác giả: Bát Trà Hương

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341253

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1253 lượt.

liền vụng trộm đi nhanh hai bước rồi lại đi chậm. Đợi đến khi đi đến doanh trại, có người đi đến trêu ghẹo: “Làm sao mà hôm nay Đội trưởng Cố không cõng chị dâu vậy?”
“Mỗi lần đều cõng tôi, tôi nhìn thấy quá đau lòng.” Ninh Mông vốn là người ngoài, đến đây vài lần nên cũng đã quen với những người này, lúc này không giống với lần đầu thận trọng mắc cỡ, rộng rại cười đáp lại.
“A……” Một nhóm người quái dị, “Đội trưởng Cố nghe thấy những lời này nhất định là rất vui vẻ rồi sẽ đứng tại chỗ nhảy nhảy vài lần quá?”
Cố Thừa Hiên nghĩ làm sao mà cô đi lâu như vậy, liền nói vài câu dọa mấy người đang đứng xem náo nhiệt đuổi đi, kéo cô về nhà của mình. Vào phòng, trước tiên để cho cô đi tắm rửa, còn mình thì đi vào phòng bếp lấy bánh trôi ăn liền từ trong tủ lạnh mà cô đem đến hôm bữa, bỏ vào trong nồi nước, bật bếp, cho hơn nửa gói vào nồi.
Ninh Mông đang thắt lưng váy ngủ đi ra thì thấy Cố Thừa Hiên bưng một chén bánh trôi nóng hổi từ phòng bếp đi ra: “Bây giờ còn nóng, em nghỉ ngơi một lát, khi nào nguội rồi ăn.”
Viền mắt Ninh Mông không tự chủ là nóng lên, cha của mình đối xử với mẹ rất tốt, nhưng mà cô chưa từng thấy cha nấu cái gì cho mẹ ăn. Vào lúc này, trong ngày thường người đàn ông mặc quân phục màu xanh áo sơ mi và quần lính với khí huyết sôi trào, đeo tạp dề, bưng chén sứ có kiểu dáng theo ý thích của cô, cảm giác có một loại hạnh phúc an tâm.
“Để anh xem trên người em còn chỗ nào bị thương nữa không.” Cố Thừa Hiên cởi váy của cô, kéo cô ngồi xuống ghế sô pha, nâng một chân của cô đặt lên trên đầu gối mình, tỉ mỉ kiểm tra, “Đây là vết thương do cỏ dại sao?”
“Ừ.” Ninh Mông nghe anh hỏi, tính tình con nít lại nổi lên, đưa đôi mắt mờ mịt sương méo miệng nhìn anh, “Đau quá à……”
Cố Thừa Hiên nghe thấy giọng điệu ấm ức của cô, đau lòng muốn chết, cúi xuống trực tiếp hôn lên những vết cắt ngổn ngang kia.
Ninh Mông hoảng sợ, có chút không được tự nhiên liền chui về trong phía sô pha mà trốn, hơi thở cũng dần hỗn loạn: “Cố Thừa Hiên…..Không cần làm như vậy…….”
Vốn là Cố Thừa Hiên không có ý nghĩ kia, chỉ là ý nghĩa trong lời nói của cô quá sức mê người. Hai người một tuần không gặp, lại đúng lúc ngọt ngào thế này, liền đổi kiểu hôn, đôi môi theo bắp chân cô hướng về phía trước, làm nổi lên vẻ yêu kiều của cô. Thở gấp liên tục, không còn chỗ để lui về phía sau.
Tay anh đang nắm lấy một bên mềm mại của cô nhưng bị ngăn cách bởi lớp lụa mỏng manh của váy ngủ, nhưng không ngờ, lúc này bụng cô lại kêu lên, đúng là phá hư chuyện tốt. Mặt cô đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn anh. Anh cười cười, kéo làn váy của cô bị kéo lên đến eo, giọng nói khàn khàn nói bên tai cô: “An cơm trước…..Em no rồi…… Đêm nay để cho anh ăn……”
Ninh Mông đánh anh mấy cái rồi chạy đến ngồi xuống bàn, ăn ngon lành món bánh trôi do chính tay anh nấu…..






Tiểu Biệt Thắng Tân Hôn
Sau khi ăn cơm xong, Ninh Mông bị Cố Thừa Hiên mang vào phòng ngủ nghỉ ngơi, sau khi anh dọn dẹp bát đũa cũng trở về phòng ngủ, nhìn Ninh Mông trên giường ngủ say sưa, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bị phơi nắng cả ngày. Ninh Mông không thoải mái cau mày ‘ưm’ hai tiếng, trở mình tiếp tục ngủ.
Chắc là mệt muốn chết rồi, đường xa như vậy cứ như vậy mà đi. Cố Thừa Hiên suy nghĩ như thế, nhất thời cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, đau lòng không dứt, cơ thể nhanh nhẹn chui vào trong chăn, ôm thân thể nho nhỏ của cô vào trong ngực nặng nề ngủ.
Thật sự là Ninh Mông mệt muốn chết rồi, toàn thân mệt mỏi đến mức không muống động đậy cảm thấy tất cả sức lực đều bị rút hết đi. Cô ngủ mê man, khi tỉnh dậy, không biết bây giờ là buổi sáng hay buổi chiều nữa rồi. Bên cạnh không có ai, cô nằm dây dưa mãi, đầu óc mới từ từ tỉnh táo, sau đó mới biết được đây là nơi ở của Cố Thừa Hiên, cô ngồi dậy, mơ mơ màng màng kêu anh hai tiếng, nhưng không có ai trả lời, chắc là đi huấn luyện rồi.
Ninh Mông vươn tay lấy di động trên đầu giường nhìn một chút, cũng đã sáu giờ rồi. Sờ sờ bụng của mình, có chút đói bụng, tự động đi xuống bếp, trong tủ lạnh tìm thấy túi bánh trôi và một ít rau xanh. Giữa trưa ăn bánh trôi, lúc này có chút ngán, Ninh Mông tìm đi tìm lại trong ngăn tủ tìm được một ít đồ khô, nhìn lên ngăn đựng gia vị cũng có vẻ đầy đủ, Ninh Mông nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi nấu mì, tuy rằng tay nghề của mình không được tốt lắm, nhưng vẫn chấp nhận là ăn được.
Thấy cô vẫn không quá vui vẻ, anh quay mặt cô lại hôn một cái giải thích: “Chuyên hôm nay em gặp phải trăn, anh càng nghĩ càng thấy sợ hãi, anh không giống như binh lính, tùy thời gian mà phải làm nhiệm vụ, đến lúc đó anh không ở bên cạnh em, em gặp phải phiền phức thì anh biết làm sao? Nếu như em ở nhà, dù sao cũng có cha mẹ chăm sóc.”
“Ở đây là bộ đội đặc chủng mà…..” Cảm nhận được sự yêu thương và quan tâm của anh, vươn tay ôm cổ anh, cả người nều nằm trong lòng anh, “Còn nó nơi nào an toàn hơn ở đây chứ? Anh yên tâm đi, trước kia em cũng rời khỏi nhà ở nội trú tro