Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Tác giả: Bát Trà Hương

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341263

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1263 lượt.

cảm thấy ở phía dưới. Toàn thân đau đớn như bị xé rách. Ý thức từ từ tỉnh táo lại, cô hoảng sợ phát hiện thân thể trần truồng của mình nằm trên giường, mà người đàn ông ở bên cạnh vẻ mặt rất dâm. Cười cười nhìn cô. Sau khi cô kịp hiểu chuyện gì xảy ra, nhào lên vừa khóc vừa đánh Nham Tiêm, mà người đàn ông kia lại nảy ra ý tưởng, ôm cô muốn chui vào trong chiếc cốc. Đời nào cô chịu đồng ý, khóc lóc kêu cứu mạng.
Nham Tiêm sốt ruột, cầm lấy ống chích ở bên giường mà hắn hay dùng, chích một chút thuốc phiện vào trong người Ngọc Ân…..
Sau khi Ngọc Ân mất tích 48 giờ, Ninh Trí Dũng cảm thấy đứng ngồi không yên, một mặt để Nham Nạp đi báo cảnh sát, một mặt đi đến từng nhà tìm manh mối. Mấy người cảnh sát hình sự và Ninh Trí Dũng, Nham Nạp mỗi ngày đều hỏi người ở trong thôn, thường xuyên bắt đầu từ lúc trời vừa sáng, hơn nửa đêm mới trở về.
Thật sự là Ninh Mông vẫn không thích Ngọc Hãn, bây giờ trong nhà cũng chỉ còn lại hai người, đương nhiên cô sẽ không vui, túm góc áo Ninh Trí Dũng không cho anh đi. Ninh Trí Dũng đành phải dỗ dành nói mình muốn đi huấn luyện cảnh sát với chú, sau này muốn bắt người xấu, lúc này cô bé mới méo miệng buông ra.
Về sau có một cụ già nói rằng thường xuyên nghe được tiếng phụ nữ khóc lóc và tiếng thét chói tai từ trong phòng của Nham Tiêm, mọi người lập tức đi đến chỗ ở của Nham Tiêm. Khi Ninh Trí Dũng xông vào, thấy toàn thân Ngọc Ân cả người trần trụi đầy vết xanh tím đang cầm trong tay một cây đao hướng về phía Nham Tiêm.
Ninh Trí Dũng cảm giác vào giây phút này tim mình ngừng đập, đôi mắt lập tức đỏ lên. Nham Tiêm phát hiện có người xông vào, khẩn trương trốn vào trong buồng trong. Ngọc Ân thấy hắn trốn đi, dường như nổi điên vung đao lên chém hắn. Hai cảnh sát hình sự đi qua tách Ngọc Ân ra, chế trụ Nham Tiêm. Ninh Trí Dũng phản ứng kịp tời, cởi áo khoác, khoác lên người Ngọc ân, ôm lấy cô, nước mắt lập tức rơi xuống.
Lúc này, Ngọc Ân đã mất tích được trọn vẹn năm ngày….
Đúng lúc này, Ngọc Ân lên cơn thèm thuốc, thân thể run rẩy muốn đẩy Ninh Trí Dũng ra, miệng vẫn kêu: “Cho tôi, cho tôi…..” Ninh Trí Dũng nhìn thấy phản ứng của cô, trong đầu lóe lên một ý nghĩ đáng sợ, khi ánh mắt chạm đến ống chích trên giường, lúc này mới xác định phán đoán đúng. Anh giống như dã thú hoàn toàn đánh mất lý trí, không thèm để ý đến sự ngăn cản của cảnh sát hình sự, chạy theo đánh chết Nham Tiêm.
Ngọc Ân vẫn không có thuốc để thõa mãn, lại nhìn thấy Ninh Trí Dũng sắp đánh chết Nham Tiêm – người sẽ mang thuốc phiện cho cô, thần trí lúc này hỗn loạn xông lên đâm cho Ninh Trí Dũng không phòng bị chút nào bốn đao.
Việc này biến hóa quá nhanh, không ai ngờ rằng. Ninh Trí Dũng ngã trong vũng máu, nhìn thấy bàn tay Ngọc Ân đầy máu nhưng vẫn luôn miệng…..giết anh, hắn sẽ cho tôi thuốc, giết anh sẽ có thuốc…..
Ninh Trí Dũng che đi vết thương của mình, nhìn người bạn gái ngày xưa ngây thơ bây giờ đã biến thành bộ dạng như một âm hồn, gầm nhẹ một tiếng.....tê tâm liệt phế…..






Đề Nghị
“Cho nên đêm đó em nghe thấy anh muốn rời đi nên mới khác thường như vậy?” Kể xong chuyện cũ, vòng ôm của Cố Thừa Hiên trên lưng Ninh Mông chặt thêm vài phần, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
“Ừ, anh nói anh muốn đi huấn luyện tân binh, em lập tức nghĩ đến chú nhỏ nói chú ấy muốn đi huấn luyện cảnh sát khác. Đúng là sau khi chú ấy đi thì không quay trở về nữa.” Ninh Mông tựa đầu vào bên gáy Cố Thừa Hiên, tiếp tục nói: “Còn có nữa…..Lúc ấy chú nhỏ vẫn kêu em, cho nên chú Nham Nạp liền chạy về ôm em đi qua đó. Lúc đó có một chú lính đi qua, thấy chú Nham Nạp người đầy máu mà ôm em, vẫn đi theo…..”
“Đến phòng Nham Tiêm, thấy cảnh tượng đó, lập tức bước đến che kín vết thương của chú nhỏ, khiến cho người ta khẩn trương sử dụng ván giường làm thành cái cáng giản dị đưa đi bệnh viện.”
Ninh Mông chuyển động thân thể, tìm tư thế thoải mái hơn, mới ôm cổ Cố Thừa Hiên nhẹ giọng nói: “Cho nên nha, em rất thích quân nhân….”
“Hử?”
“Chán ghét hơn so với trước kia!”
“Hử?”
“Chán ghét! Chán ghét! Chán ghét!”
Mỗi tiếng ‘Hử’ của anh, bàn tay liền khẩn trương căng cứng môt chút, cô lại không nghe theo, dờn dỗi mà mắng ‘Chán ghét’. Đến cuối cùng, hai người đều không thể khống chế mà cười phá lên, Ninh Mông cười lạc giọng, càng không ngừng ho khan, nhưng vẫn đưa nắm tay nhỏ ra đấm anh. Cố Thừa Hiên vỗ vỗ lưng giúp cô thuận khí, đối với bạo lực của cô thì hoàn toàn buông thả, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Sau khi cười xong, Ninh Mông ngồi phịch trong lòng Cố Thừa Hiên, gảy gảy nút áo quân trang của anh, hỏi: “Anh có biết mỗi lần anh cứu em, trong lòng em nghĩ gì không?”
“Hả?”
“Mỗi lần em đều nhớ đến truyện cổ tích trước đây mẹ đã kể, anh chính là hoàng tử vượt mọi chông gai mà đến. Mỗi lúc như thế này, em liền cảm thấy vô cùng an tâm, mặc kệ em gặp phải nguy hiểm gì, cuối cùng đều nhìn thấy anh đứng ở nơi đó thì không còn sợ hãi gì. Đó là một sức mạnh rất kỳ quái, hai mươi mấy năm qua cũng chưa có ai có thể man