
Tác giả: Bát Trà Hương
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341264
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1264 lượt.
úng ta hay sao?” Ninh Mông rụt cổ oán giận nói.
“Việc anh nói tất cả những việc đó không phải lỗi của chúng ta là suy nghĩ của anh. Nhưng chưa chắc Tần Mặc đã suy nghĩ được như vậy….” Chiếc đũa trong tay Cố Thừa Hiên vung mạnh mấy cái, lại thoải mái nói: “Nhưng cũng có thể là anh đã suy nghĩ quá phức tạp. Nguyên nhân thứ hai có thể là anh ta muốn em đi thắp nhang cho mẹ của anh ta và thăm chị của anh ta thôi….Chỉ là, mặc kệ là nguyên nhân nào, anh chỉ hi vọng em giữ vững tính cảnh giác với Tần Mặc….Tần Mặc người này không đơn giản như em nghĩ đâu…”
“Vâng”. Ninh Mông đầu óc không linh hoạt lắm, nãy giờ ngghe Cố Thừa Hiên phân tích thì ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Sau khi ăn cơm tối xong, Ninh Mông vào bếp rửa chén. Cố Thừa Hiên ngồi ở phòng khách xem tivi, có chút ngồi không yên, liền chạy vào nhà bếp, ôm Ninh Mông vào lòng, khẽ cắn nhẹ trên lỗ tai Ninh Mông, nói: “Tiểu Cửu, anh ngày mai lại phải đi làm nhiệm vụ….”
Thân thể cứng ngắc, Ninh Mông rất muốn cười nhưng nước mắt vẫn muốn trào ra, hướng mắt nhìn chằm chằm trên trần nhà, liều mạng nhịn nước mắt chảy xuống, không dám quay đầu lại, thân thể run rẩy hỏi: “Anh đi chỗ nào?”
“Cái này anh không thể nói, anh chỉ có thể nói là không quá xa”. Cố Thừa Hiên nghe trong giọng nói của cô có chút nức nở thì cảm thấy đau lòng.
“Anh đang làm gì vậy? Đang suy nghĩ gì?” Đột nhiên Ninh Mông bộc phát, xoay người đẩy Cố Thừa Hiên ra, đấm vào ngực anh mấy cái, hét lớn: “ Làm nhiệm vụ! Làm nhiệm vụ! Làm nhiệm vụ! Chúng ta đám cưới bao lâu, em đến đây ở với anh được bao lâu a, anh hai ba ngày thì ném em ở lại đây rồi chạy ra ngoài làm nhiệm vụ! Em thì không biết anh đi đâu, anh làm gì chỉ biết núp trong nhà lo lắng! Cố Thừa Hiên, đàn ông ai cũng khốn khiếp như vậy à?”
Cố Thừa Hiên bị đánh, không biết làm sao để an ủi cô, chỉ có thể ôm cô vào trong ngực, hôn lên đỉnh đầu cô không ngừng nói: “Thật xin lỗi. Anh thật xin lỗi!”
“Quăng mẹ câu Thật xin lỗi của anh đi” Ninh Mông quýnh lên, ngay cả nói tục cũng nói, vừa dồn sức đánh, sau đó mới ôm eo Cố Thừa Hiên nói: “ Về sau mỗi khi đi làm nhiệm vụ anh có thể vì em mà cẩn thận? Mỗi lần anh làm nhiệm vụ, em quả thật rất sợ, anh đi bao nhiêu ngày thì có bao nhiêu đêm em không dám ngủ, chỉ sợ một ngày kia bọn họ sẽ đến báo cho em một bức di thư, một tin thông báo hy sinh khi làm nhiệm vụ”.
“Không nên nói bậy!” Cố Thừa Hiên đè đầu nhỏ của cô lại, chậm chạp mà kiên định nói: “ Anh đảm bảo sẽ an toàn trở về!”
Ninh Mông biết đây là trách nhiệm của anh, cho nên cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nắm lấy áo sơ mi của anh không ngừng khóc, Càng về sau, cũng không còn nước mắt, giọng nói cũng im lặng, chỉ còn lại tiếng nức nở. Cố Thừa Hiên thấy cô đã bình tĩnh lại, mới dùng giọng thương lượng nói: “Tiểu Cửu, nếu không chúng ta sinh con đi? Có con rồi thì em sẽ không vì việc anh đi làm nhiệm vụ mà cảm thấy cô đơn nữa. Mà đứa bé còn là kết tinh của tình yêu chúng ta, là đời sau của hai chúng ta, đứa bé mang trong mình dòng máu của anh và em….”
Ninh Mông không nói gì, trầm mặc mấy giây, chợt kéo cổ Cố Thừa Hiên xuống, hung hang hôn lên. Không biết là người nào bắt đầu trước, nụ hôn giữa hai người quá mức nóng bỏng, quá mức triền mien, cũng quá mức say lòng người rồi. Cho tới nay mỗi lần thân mật đều do Cố Thừa Hiên chiếm chú động, nhưng hôm nay lần đầu tiên Ninh Mông nhiệt tình chủ động. Tự động đưa lưỡi của mình trượt vào trong miệng của anh, trêu dẫn lưỡi của anh mà từ từ mút vào.
Cùng lúc đó, cánh tay trắng noãn từ từ hướng xuống phía dưới, lục lọi dây thắt lưng của anh, vội vàng mở khóa quần, tay nhỏ bé chui vào, cầm vật đã có phản ứng. Cô trên dưới hai cái, lại cảm thấy có chút không hoạt động hết được, định kéo quần của Cố Thừa Hiên xuống, mặc cho mình mãnh liệt kích động.
Cố Thừa Hiên từ trong cổ họng bật ra tiếng than thở, bắt đầu phản công, cắn cắn đầu lưỡi của cô. Bàn tay cũng không an phận, xé rách quần của cô. Trời vào hè nên cô ăn mặc mỏng, đây là việc dễ dàng cho anh mới xé mấy cái đã khiến thân thể trắng nõn của cô lộ ra ngoài. Ôm ngang lên, đã không kịp đợi vào phòng ngủ, trực tiếp đặt cô trên kệ bếp mới được cô dọn dẹp sạch sẽ.
“Chỗ này không được, đối diện sẽ thấy!” Ninh Mông cảm nhận được ngón tay thô ráp của anh từ quần lót cô dò xét đi vào, chống đỡ nơi đó từ từ vuốt ve, thở hồng hộc cắn mu bàn tay kháng nghị
“Phòng đối diện phòng bếp không có ai ở” Cố Thừa Hiên cũng thở hổn hển, duỗi tay tắt đèn phòng bếp, thoáng chốc cả căn phòng tối đen như mực.
Ninh Mông nhìn con ngươi đen nhánh của anh, giật mình, uốn éo người nghênh hợp ngón tay của anh, đồng thời, nhướng người lên, nằm ở trên vai của anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng hà hơi: “Chồng à, em muốn….”
Cố Thừa Hiên hít vào một ngụm khí lạnh, có chút thô bạo tháo vật cản cuối cùng trên người cô xuống, nắm vật khổng lồ của mình ở lối vào ướt át của cô mà ma sát mấy cái, sau đó chậm rãi tiến vào.
Thân thể cô run rẩy, ôm thật chặt cổ của anh, nhắm nghiền hai mắt hưởng thụ cảm giác anh tiến vào trong thân thể m