Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Thiếu Tá Kết Hôn Đi

Tác giả: Bát Trà Hương

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341189

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1189 lượt.

ên tiếng, “Ngày mai không cần các con đi theo, tối nay con ngủ sớm một chút đi!”
“Dạ”- Ninh mông đứng tại chỗ một lát vẫn không thấy Ninh Trí Văm nói tiếp, liền chuẩn bị rời đi, vừa mới xoay người đã nghe tiếng Ninh Trí Văn gọi lại.
“Ừ, không còn việc gì nữa con trở về ngủ sớm đi, cha ra kia xem cô của con đang làm gì”- Ninh Trí Văn cuối cùng vỗ vỗ vào vai Ninh Mông.
Ninh Mông đợi Ninh Trí Văn đi rồi mới dám khóc to thành tiếng.
Cố Thừa Hiên sau khi nói chuyện điện thoại với Ninh Mông thì lại ngồi xuống sofa than thở oán giận vài câu, rồi nặng nề đi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Cố Thừa Hiên theo thói quen dậy vào lúc năm giờ sáng. Đầu thì đau, nửa người trên thì nhức mỏi, anh đè khóe mắt, chống đỡ đứng dậy, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra hôm qua. Chợt nhớ đến cuộc điện thoại hôm qua với Ninh Mông, anh nhíu mày, bất đắc dĩ lại có chút đau đầu, xem ra chắc là lại chọc Ninh Mông giận rồi.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, anh đứng dậy đi vào phòng tắm vội vàng tắm rửa, lúc đi ra chợt nhớ đến lời dặn của Ninh Mông, chân không tự giác mà liền bước đến phòng bếp. Mở tủ lạnh ra, trong tủ còn sữa mà Ninh Mông mua lúc trước, sau khi kiểm tra vẫn còn hạn sử dụng, anh liền rót cho mình một li, lại bắt chước Ninh Mông đổ dầu vào trong chảo, đánh giá thời gian lúc trước Ninh Mông chờ dầu sôi, sau đó dựa vào trí nhớ bắt chước Ninh Mông, cầm lấy một cái trứng gà, ở thành chảo mà gõ nhẹ một cái, đem lòng đỏ trứng và lòng trắng đổ vào chảo.
Lúc Cố Thừa Hiên bưng đĩa trứng ốp lếp cùng với một ly sữa ngồi xuống bàn ăn, chính anh cảm thấy có chút không hiểu nổi. Cắn một ngụm trứng, ngoại trừ có chút mùi khét ở bên ngoài thì trứng anh chiên sao không có vị giống Ninh Mông, uống một ngụm sữa tươi, hơi lạnh, không có cảm giác thoải mái như khi Ninh Mông làm bữa sáng.
Tuy rằng trong lòng kinh ngạc vì sao cũng là những món đó nhưng khi anh làm thì lại không có hương vị giống Ninh Mông; nhưng anh vẫn ăn hết sạch sẽ, dù sao bây giờ anh cũng không còn là một thiếu gia được nuông chiều từ bé nữa rồi. Ăn xong, anh bưng mâm đi vào phòng bếp, đang chuẩn bị rửa chén, chợt nghe tiếng còi tập trung buổi sáng. Anh nhíu mày, nhìn thoáng qua thời gian, chỉ đành đem mâm và cốc ngâm trong bồn rửa rồi đi xuống lầu.
Sau một ngày huấn luyện, đến hơn bảy giờ tối, Cố Thừa Hiên mới mệt mỏi trở về nhà. Anh đi đường có thói quen nhìn thẳng đằng trước, cho nên cũng không phát hiện ra phòng khách của nhà mình sáng đèn.
Lên lầu, tìm chìa khóa để mở cửa, lúc vào nhà thấy đôi giày trắng để trước cửa, Cố Thừa Hiên cảm thấy có một niềm vui sướng xông thẳng vào tim, thế nhưng vẫn sững sờ đứng tại chỗ.
Ninh Mông từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy anh đứng yên ở cửa ra vào, giày cũng chưa thay, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày của cô, liền có chút nghi hoặc hỏi: “Sao không vào nhà?”
“À….anh vào liền” Cố Thừa Hiên mở miệng trả lời, trấn tĩnh lại thay đổi giày, đóng cửa lại, ngồi dựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần.
“Anh đã ăn cơm chưa?”- Ninh Mông thấy Cố Thừa Hiên mệt mỏi như vậy thì có chút đau lòng.
“Vẫn chưa ăn”- Cô hỏi đã lâu, anh mới trả lời
“Sao anh không nghe lời em dặn?” – Ninh Mông nghe anh trả lời xong thì tức giận, không phải hôm qua mới vừa dặn là phải ăn cơm đúng giờ hay sao chứ?
“Anh hiện giờ mệt muốn chết, em làm đồ ăn đi, anh nghỉ một chút”. Anh thực sự rất mệt, lúc trả lòi mắt vẫn không mở ra.
Cơn giận của Ninh Mông bị sự mệt mỏi của anh làm tiêu đi một nửa, tiến lên đẩy anh, có chút tức giận nói: “Vậy anh lên giường ngủ một lát đi, khi nào cơm chín em sẽ gọi anh dậy”.
“Ừ”- Cố Thừa Hiên ngoài miệng đáp lời, nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
“Đúng là lười a!” Ninh Mông dùng sức nhéo mặt anh nói: “Hừ, đợi lát nữa em đem một bao muối đổ vào cơm, cho mặn chết anh! Em xem xem anh có lười đến mức không đi rót nước uống không?”
Cố Thừa Hiên chỉ nhíu mày, bắt lấy tay cô, cúi đầu quát lớn một tiếng “Đừng ồn nữa”, liền ngủ tiếp.
Thật ra Ninh Mông trở về bộ đội cũng mệt chết đi được, nhưng khi vào nhà thấy mâm và ly sữa anh chưa kịp rửa để trong bồn thì cố mà thu dọn cho sạch sẽ. Trong lòng cô có chút vui mừng, bởi vì cô biết, người đàn ông này ngoài mặt thì lạnh lùng trầm tĩnh, nhưng trong lòng anh thì lại nhớ từng câu từng câu cô dặn dò.
Ninh Mông rút tay ra khỏi tay anh, đi và phòng ngủ lấy mền mỏng đắp trên người anh, sau lại xoay người vào phòng ngủ đem khăn trải giường, khăn phủ giường, bao gối ném vào máy giặt, lại ngồi ở một bên chơi di động đợi, chờ anh ngủ khoảng một tiếng mới đứng dậy đi vào bếp nấu bát mì mang đến.
Mì sợi vừa làm tốt, vẫn còn nóng, cô cũng không vội đánh thức anh, mà chờ mì nguội một chút, ăn sẽ không nóng quá mới đi kéo anh đứng lên.
Trải qua một giờ nghỉ ngơi, thể lực Cố Thừa Hiên khôi phục không ít, đi đến bàn ăn ngồi xuống, gắp vài gắp, anh mới đột nhiên nhớ đến một vấn đề: “Sao em lại trở về?”
“Ba em nói bên kia hôm nay không cần em phụ nữa, bốn ngày sau đi đưa hũ cốt của ông vào chùa, em lại trở về là được”. Ninh Mông nhìn anh ăn mì, cũng cảm thấy đói