
Không Nghe Lời, Vậy Mời Xuống Giường!
Tác giả: Tùy Hầu Châu
Ngày cập nhật: 04:03 22/12/2015
Lượt xem: 134775
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/775 lượt.
xấu, anh cũng rớt giá."
Hàn Ích Dương chọc Trình Điện Điện bật cười vui vẻ, rồi bỗng nhớ tới Dương Hân, khóe miệng cô lại trĩu xuống.
Khi Trình Điện Điện đang trên đường đến Hàn gia ăn cơm, bà Hàn gọi điện cho cô. Thái độ và giọng nói của bà hiền từ ấm áp phá tan hoàn toàn tâm lý dè chừng của cô.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Điện Điện kéo gương trong xe của thủ trưởng Hàn xuống soi, "Xấu xí thế này, làm sao gặp người đây."
"Em đừng lo lắng. Chỉ cần là cô gái do anh dẫn về, ba mẹ anh đều rất vui mừng." Thủ trưởng Hàn dỗ dành, nhưng mấy lời này không hề có tác dụng trấn an cô, ngược lại càng khiến Trình Điện Điện bất mãn, "Nhưng em phải có yêu cầu của riêng mình."
Hàn Ích Dương nghiêng đầu nhìn cô, "Thực ra em rất đẹp."
"Thật không?" Trình Điện Điện xoay gương trên xe ra soi tiếp, cô nói nhỏ xíu, "Hình như được thủ trưởng khen, em đẹp lên một chút thật."
Hàn Ích Dương, “…”
"Vì thế sau này anh phải khen em nhiều hơn nữa. Em đẹp anh cũng nở mặt, đúng không?"
"..." Đây là kiểu biện luận gì vậy? Có điều Hàn Ích Dương vẫn gật đầu nghiêm túc, anh nói, "Được."
Mấy hôm trước Hàn Ích Dương đã kể sơ lược về từng thành viên trong gia đình của anh cho Trình Điện Điện nghe, nhưng hôm nay cô mới chính thức đi gặp họ. Họ là những người cô sẽ sống chung sau này: Ông Hàn, bà Hàn, em trai Hàn Tranh, em dâu Châu Thương Thương và ba đứa bé sinh ba gặp lần trước.
Trình Điện Điện tự nhận mình là người có thần kinh thép nhưng khi xe dừng trước ga ra Hàn gia, tay chân cô vẫn mềm nhũn. Trình Điện Điện túm lấy người đàn ông đang cởi dây an toàn giúp cô, cô nhăn mặt hỏi anh, "Nếu ba mẹ anh hỏi em câu anh bằng cách nào, em phải trả lời làm sao?"
Câu bằng cách nào?
Hàn Ích Dương phì cười, khóe mắt anh hiện lên nếp nhăn cong cong đáng yêu, anh sờ đôi lông mày nhíu chặt của Trình Điện Điện, "Em hãy nói Khương Thái Công câu cá, anh tình nguyện mắc câu."
"Xì." Trình Điện Điện cười tươi, "Anh mới là Khương Thái Công đấy, em đâu có già."
Nhưng nếu anh là Khương Thái Công, vậy chẳng phải cô là con cá ngốc tình nguyện cắn câu của anh ư?
Trình Điện Điện nghĩ đến đỏ mặt.
Hàn Ích Dương ngoái người nhìn ba cái đầu đang trốn lấp ló trong sân. Anh không ngờ mình sẽ có ngày như hôm nay, sẽ khẩn trương sợ sệt dẫn cô gái làm bạn đời của mình về nhà.
Em trai anh từng kể anh nghe cảm giác dẫn em dâu về nhà. Lúc đó nghe xong anh cảm thấy như thế nào? Anh không nhớ chính xác nhưng anh nhớ khi ấy mình đã ước ao được vậy.
Kết hôn là một chuyện đơn giản, nhưng gặp được cô gái có thể làm bạn suốt đời lại không đơn giản như vậy.
Hàn Ích Dương không ngờ sinh thời mình sẽ dẫn một cô gái như Trình Điện Điện về ra mắt gia đình. Trình Điện Điện cũng không ngờ chỉ trong nháy mắt cô đã đồng ý theo một người đàn ông về gặp người nhà. Người trong Hàn gia cũng không ngờ cây vạn tuế ngàn năm đã nở hoa.
Trước đây, họ không hiểu tại sao anh cả biến thành thiếu tướng ế vợ, còn bây giờ họ lại không hiểu tại sao cây vạn tuế này sinh sôi nảy nở. Nhưng dù thế nào, chuyện anh cả dẫn bạn gái về nhà cũng là chuyện tốt.
Trình Điện Điện ngoan ngoãn ngồi cạnh Hàn Ích Dương. Cô vui vẻ chào bác trai bác gái, gật đầu mỉm cười với một đôi vợ chồng trẻ ngồi đối diện. Họ là em trai và em dâu của Hàn Ích Dương.
"Cô bé này ngoan quá." Bà Hàn hớn hở kêu người làm chuẩn bị đồ ăn, rồi oán giận nhìn Hàn Ích Dương, "Anh cả, mẹ nói này, nếu con qua lại với Điện Điện từ lâu thì phải dẫn về nhà cho mọi người gặp mặt ngay chứ."
Hàn Ích Dương nhìn Trình Điện Điện, anh nắm chặt tay cô, "Do con sơ sót."
Hàn Tranh cười hỏi, "Đường Đường không thích anh Duệ Duệ của Lục gia nữa à?"
"Nhưng Đường Đường phải đợi anh Duệ Duệ lớn, phải đợi lâu lắm..." Cô bé ra chiều suy tư.
"Ha ha..." Mọi người nghe thấy đều bật cười cười ha ha.
Ngưu Ngưu và Bì Bì ở một bên trầm mặc suốt từ nãy tới giờ. Một bảo mẫu bưng đồ ăn lên, đưa mắt nhìn mọi người ngồi trên ghế sô pha một lượt. Bảo mẫu cúi gằm đầu, ánh mắt lóe sáng như muốn nói: "Đám già đầu ngu ngốc, có gì đâu mà buồn cười."
Trình Điện Điện biết Hàn gia là dòng dõi cao quý nhưng cô không quan tâm việc này. Trước khi đến, cô nghĩ có thể nuôi dưỡng ra người xuất sắc như Hàn Ích Dương thì gia đình tuyệt đối không tầm thường. Quả nhiên người trong Hàn gia hoà thuận vui vẻ ngoài sức tưởng tượng của cô.
Mà Trình Điện Điện lại tỏ vẻ điềm đạm tự nhiên đến khó tin. Hai người lớn trong Hàn gia không ngờ vùng quê như Lộc Kiều lại có một cô gái xinh xắn như thế này. Họ thầm lo lắng, chẳng biết ba mẹ người ta có chê con mình già hay không?
Bà Hàn đang buồn lo vô cớ cười gắp thức ăn cho con dâu tương lai, bà hỏi, "Điện Điện, ba mẹ con có sở thích gì không?"
"Ba con là cựu chiến binh, ba thích nhất là luyện võ. Ba đánh võ rất giỏi." Trình Điện Điện muốn kể tiếp về mẹ thì mắt bà Hàn sáng rực, bà cươi toe toét, "Trùng hợp quá! Bác nhớ hồi bé Ích Dương cũng học Vịnh Xuân quyền, nó có thể đánh đua với ba con."
Bà Hàn nói xong,