
Tác giả: Chu Loan Loan
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 1342022
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2022 lượt.
: “Vậy thì tôi hi vọng anh đừng kéo tôi vào”.
Anh ta đồng ý yêu cầu của cô, sau đó nói: Thực ra lần này cùng tới với Sisley còn có em họ của Yan, Grace”.
Cô không hiểu: “Em gái tới thăm chị cũng là chuyện hết sức bình thường mà?”.
Dung Trí Dật lắc đầu, hạ giọng nói: “Bệnh tình của Yan nặng thêm rồi, những nốt xuất hiện trên người ngày một nhiều”.
Cô bỗng như nín thở, truy hỏi: “Rốt cuộc thì chị ấy bị mắc bệnh gì? Có tiền cũng không chữa được ư?”.
Anh ta lại lắc đầu: “Không biết là mắc bệnh gì, tóm lại là bệnh nan y”.
Mặc dù cô biết sức khỏe của Phùng Nghệ Nhân không tốt, nhưng khi nghe Dung Trí Dật nói “bệnh nan y” ,nhớ lại tình trạng của Diêu Lập Trung ngày trước, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt.
Anh ta nói tiếp: “Phùng gia biết Yan không sống dược bao lâu nữa, chỉ sợ sau khi chị ta mất lợi ích của Phùng gia bị ảnh hưởng, vì vậy mới vội vàng cử Grace tới, ý của họ là muốn Grace thay chân chị”.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, Hạng Mĩ Cảnh bỗng suy đoán: “Anh thích Grace? Vì vậy mới không muốn cô ấy trở thành tam thiếu phu nhân thứ hai?”.
Anh ta lập tức lắc đầu xua tay, vẻ mặt đầy chán ghét: “Tôi sao có thể thích cô ta? Tôi chỉ là không thích cách làm đó của Phùng gia mà thôi”.
Cô hỏi: “Đại Dung tiên sinh có thái độ thế nào?”.
Dung Trí Dật nhún vai: “Không biết”.
Cô lắc đầu nhìn Dung Trí Dật đầy bất lực: “Tôi không ngờ anh lại là người hay lo lắng như thế. Đại Dung tiên sinh không bày tỏ thái độ, anh nghĩ nhiều thế để làm gì? Dù sao Dung Liên sơn trang rộng như thế, lẽ nào không có chổ cho cô ấy ở?”.
Dung Trí Dật lại nhún vai nói: “Tôi đã nói tôi là người giữ quá nhiều tin tức, muốn tìm một người đáng tin cậy để thổ lộ”.
Cô nhìn anh ta gật đầu và khẽ cúi mình, cười nói: “Đa tạ anh đã tin tưởng tôi”.
Ra khỏi hầm rượu, Hạng Mĩ Cảnh nói mình muốn đi mua ít đồ, nên xuống xe ở trung tâm thương mại bên đường.
Dung Trí Dật hiện là tỉ phú thời gian, nên cũng muốn đi shopping cùng.
Cô ngăn anh ta lại, nói: “Tôi vào siêu thị mua ít đồ dùng cá nhân, anh đi theo không tiện”.
Dung Trí Dật là người thông minh, lập tức không quấn chân cô nữa.
Hai tháng nay cô chưa hề đi siêu thị, vừa đẩy xe vừa phải xem biển ghi chú mới biết chỗ nào bày thứ mà mình cần mua. Đồ dùng sinh nhật hằng ngày không thiếu, khi đi ngang khu bán đồ thực phẩm lại mua rất nhiều thứ để dành lúc nhỡ nhàng.
Qụet thẻ thanh toán cô không xót ruột, nhưng phải xách bốn, năm cái túi về khu chung cư là một việc vô cùng mệt.
Không dễ bắt taxi, cô hơi hối hận vì không tự mình lái xe, đúng lúc ấy thì Lâm Khải Sương gọi điện tới, cô bèn vào quán café bên đường gọi một cốc mocha, sau đó ngồi trên ghế nói chuyện phiếm với Lâm Khải Sương.
Cũng không biết tại sao lại nói tới chuyện mà vừa rồi Dung Trí Dật châm chọc cô, cái gì mà cảm giác tồn tại của bạn trai cô quá lu mờ. Lâm Khải Sương lập tức tỏ rõ thái độ: “Nếu em gặp được người mà mình yêu, nhất định phải đá anh đau vào”.
Cô cười đáp: “Em sợ đá đau quá, mẹ anh sẽ phát lệnh truy nã em toàn thành phố”.
Anh nói: “Điều kiện đầu tiên phải là em gặp được người mà em yêu đi đã”.
Cô cụp mắt nhìn móng tay của mình. Trong công ty toàn là phụ nữ, một năm bốn mùa bất kể là đông hay hạ, hai mươi mấy bàn tay xòe ra cũng không tìm được đôi tay nào bị trùng màu, nhưng riêng cô chỉ bôi một lớp sơn lót móng tay, thỉnh thoảng đi dự tiệc phải dùng sơn màu, thì việc đầu tiên khi về tới nhà là lập tức lau sạch. Ban đầu còn cảm thấy mình thật nhạt nhẽo đơn điệu, nhưng sau lại cho rằng vậy cũng tốt, không cần gao tâm tổn trí chọn trang phục phù hợp với màu sơn móng tay, cũng không sợ móng tay bị bong tróc trầy xước. Nhưng càng ngày cô càng không thể tiếp tục lừa dối mình thêm nữa, bởi vì cuộc sống của cô hoàn toàn không cân bằng. Cô đứng ở đầu kia của chiếc cân, đầu còn lại là Phương Tuân Kiệm, trừ phi cả hai người cùng tiến về phía đối phương, nếu không khi anh quay người bỏ đi, cô chỉ còn nước ngã xuống đáy vực. Mà cô lại hiểu rất rõ ràng, anh sẽ không tiến lại gần cô, vì vậy cô nhất định phải nhảy khỏi vòng tròn do anh vẽ khi anh quay người bỏ đi.
Thời tiết tháng Bảy luôn trong tình trạng mặt trời rực rỡ.
Dung Trí Dật nói tám giờ khởi hành, bảy giờ Hạng Mĩ Cảnh đã đến bến tàu để sắp xếp mọi việc.
Đến sớm nhất là em họ của Lâm Khải Sương, Tạ Tử Kiện. Cậu ta gần như tới ngay sau Hạng Mĩ Cảnh. Đó là một chàng trai tầm hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, có khuôn mặt baby búng ra sữa rất Hồng Kông, sợ nhất là bị người khác chê nhỏ tuổi, nên cậu ta thường cố ý làm những việc để chứng tỏ mình đã già dặn trưởng thành. Ví dụ, hôm nay cậu ta mặc một bộ thể thao màu xanh sẫm trông khá già và ngạo mạn; ví dụ như lúc này khi bước từ trên xe xuống thì cầm theo một chiếc túi đựng đồ câu cá rất lớn, suýt chút nữa còn định mang ghế ra ngồi trên bờ buông cần .
Hạng Mĩ Cảnh là chị dâu họ trên danh nghĩa của Tạ Tử Kiện, mặc dù do Lâm Khải Sương thường xuyên không ở trong nước, nên họ có ít cơ hội tiếp xúc với nhau, nhưng cũng được tính là khá thân thiết. Cô cố gắng gạt p