
Tác giả: Chu Loan Loan
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 1342023
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2023 lượt.
hăng suy nghĩ muốn buông cần của cậu ta, kéo cậu ta vào nhà hàng ăn sáng.
Tạ Tử Kiện ăn bánh điểm tâm và uống trà, trong lúc ăn có nhắc đến Lâm Khải Sương: "Em tới Berlin hai lần, anh họ hoặc là bận rộn trong phòng thí nghiệm không có thời gian gặp em, hoặc là đang đi công tác".
Hạng Mĩ Cảnh vừa rót thêm trà cho Tạ Tử Kiện vừa nói: "Bận tới vài tháng mới về nước được một lần, ngay cả người bạn gái như hoa như ngọc thế này mà không có thời gian rảnh để gặp".
Hạng Mĩ Cảnh biết cậu ta đang cố ý trêu mình, bèn cười đáp: "Giờ nói chuyện video cũng tiện mà".
Tạ Tử Kiện nhún vai, dùng ngữ điệu phóng đại nhắc nhở cô: "Thế giới bên ngoài rất nhiều cám dỗ".
Hạng Mĩ Cảnh gật đầu đầu tỏ ý tiêp sự nhận nhắc nhở đó.
Không lâu sau, Thiệu Giang Thiêm và Đông Giai đến. Đôi vợ chồng này còn chưa ăn sáng, nên bốn người họ vừa ăn vừa trò chuyện, ngay sau đó Hạ Hiểu Chính mang đôi kính đen trên mắt cùng Uông Nhất Trác phong độ như cây ngọc đón gió cũng đến.
Đông người một cái là bắt đầu náo nhiệt. Hạng Mĩ Cảnh rời khỏi chổ ngồi đi gọi điện thoại cho Dung Trí Dật, Dung Trí Dật thành khẩn khai báo: "Orchid sáu giờ đã dậy rồi, nhưng là để bôi kem chống nắng lên toàn thân, bọn tôi bừa xuất phát được khoảng mười lăm phút, chắc tám giờ sẽ đến nơi".
Hạng Mĩ Cảnh nhìn đồng hồ, đã bảy giờ bốn mươi. Cô lên du thuyền kiểm tra lại một lượt để chắc chắn mọi việc đã ổn thỏa không có bất kì sơ suất nào, khi quay lại nhà hàng thì gặp Phương Tuân Kiệm và Nhậm Trạch trên hành lang.
Nhậm Trạch mặc một bộ quần áo cộc vải hoa xanh xanh đỏ đỏ, đầu đội mũ cối, chân đi tông, mắt đeo kính chuồn chuồn, tay xách túi lớn màu vàng. Thoạt nhìn tưởng du khách giàu sổi nào đó vừa từ đảo Hải Nam về, nhưng nếu nhìn kĩ hơn, sẽ thấy từ trên người anh ta như toát ra vẻ côn đồ tự nhiên. Anh ta quen ăn nói đưa đẩy, vừa bước lên liền hết lời khen ngợi Hạng Mĩ Cảnh: "Theresa, chiếc váy màu xanh nước biển này của em đẹp lắm, nhìn em như mĩ nhân ngư ấy".
Hạng Mĩ Cảnh khẽ gật đầu như đón nhận lời khen ngợi đó, cung kính đáp lại: "Em thì thấy dù là bất kì phong cách thời trang nào anh vẫn thuận nước đẩy thuyền được như thường".
Nhậm Trạch lập tức lắc đầu, chỉ vào Phương Tuân Kiệm người cùng đến với mình: "Kiểu này thì anh không dám thưởng thức".
Hạng Mĩ Cảnh lúc này mới quay sang nhìn Phương Tuân Kiệm. Anh mặc áo trắng, quần dài màu xám nhạt, màu giày sẫm hơn màu quần một chút, dùng túi xách màu trắng sữa, do màu sắc tổng thể trên người anh đều là màu sáng, nên trông anh vô cùng gọn gàng, lịch lãm.
Cô không dám nhìn anh quá lâu, rất nhanh mỉm cười đáp: "Hai anh đúng là tuyệt đại song kiêu".
Nhậm Trạch bỏ mặc Phương Tuân Kiệm, cười hi hi ha ha đặt tay lên vai cô, vừa kéo cô đi về phía nhà hàng, vừa như cố tình cao giọng nói với cô: "Làm tuyệt đại song kiêu cùng cậu ta, thì tôi phải chịu áp lực lớn quá".
Chiếc váy dài mà Hạng Mĩ Cảnh mặc không có tay, bàn tay Nhậm Trạch đặt lên phần nếp uốn của chiếc váy, cô không cảm nhận rõ lắm hơi ấm từ lòng bàn tay anh ta, nhưng khi đi qua trước mặt Phuong Tuân Kiệm, cô bật giác muốn biết suy nghĩ của anh lúc này. Lần trước khi Bill nắm cánh tay cô, anh đã vỗ đi vỗ lại trên đó khoảng nữa tiếng đồng hồ, giờ bị Nhâm Trạch khoác vai, không biết liệu anh có tức giận mà cắn lên đó một cái không?
Cuối cùng thì vẫn là cô sợ anh không vui, không để Nhậm Trạch đưa mình đi quá xa cô đã lén lách người thoát thân nói: "Orchid và Dung Trí Dật cũng sắp tới rồi, tôi phải ra ngoài đợi họ".
Nhậm Trạch thực ra chẳng hề có chút tà niệm lăng nhăng nào với cô, nên không phát hiện ra cô có ý định tránh mình, chỉ đùa nói: "Cuối tuần tăng ca, phải yêu cầu Orchid trả lương gấp mười lần ngày thường cho em".
Cô không tiếp tục đùa với anh ta nữa, bước quay trở lại cửa lớn của nhà hàng, kết quả không đón được Dung Ngọc Lan và Dung Trí Dật, mà lại phải chạm mặt Ngô Mạn Ni.
Lần đầu gặp mặt giữa cô và Ngô Mạn Ni không được thuận lợi cho lắm, hơn nữa từ tận đáy lòng cô cũng không thích vị đại tiểu thư cao ngạo này, nhưng thích hay không là một chuyện, còn công chuyện lại là chuyện khác. Cô tươi cười, chào hỏi Ngô Mạn Ni bằng thái độ nhiệt tình và thân thiện: "Chào cô, cô Ngô".
Trước kia Ngô Mạn Ni coi thường Hạng Mĩ Cảnh, sau này dù biết Lâm Khải Sương là bạn trai cô, cũng chẳng vì thế mà thích cô hơn được bao nhiêu, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải tỏ vẻ khách khí, tuỳ tiện "ừm" một tiếng coi như đáp lại, xong mới hỏi: "Đều đến cả rồi chứ?".
Hạng Mĩ Cảnh không muốn lại bị Ngô Mạn Ni bắt lỗi, đành cùng cô ta đi vào nhà hàng, vừa đi vừa đáp: "Dung tiểu thư, Dung tiên sinh và Từ tiểu thư vẫn đang trên đường đến, những người khác đến cả rồi".
Ngô Mạn Ni bước rất nhanh, dường như không muốn nói chuyện với cô lắm.
Nhậm Trạch đang trêu chọc Thiệu Giang Thiêm và Đông Giai, thấy Ngô Mạn Ni mặc chiếc váy maxi lụa nhiều màu sắc bước đến, lập tức chuyển mục tiêu, từ xa đã giơ tay lên vẫy, mặt dày nói: "Mandy, chúng ta mặc đồ tình nhân".
Từ Hi Lê