
Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác
Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015
Lượt xem: 1341178
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1178 lượt.
đặt trên chiếc tủ nhỏ ở đầu giường, “mang đến một ít xăng”.
Nhâm Nhiễm không dám tín vào tai mình, “Bà là luật sư, hiểu luật mà vẫn cố tình phạm luật ư?”
“Dĩ nhiên đốt nhà là phạm pháp rồi, nhưng chỉ cần cha con cô không sợ bị mang tiếng, không sợ chuyện trong nhà bị người khác lôi ra bàn tán thì cứ việc đi tố cáo tôi. Tôí không quan tâm, tói đã không còn gì để mất”.
Quý Phương Binh đưa tay với can nhựa đó, mở nắp, vung tay hất ra một loại chất lỏng trong suốt sặc mùi, tử cửa sổ hất vào thành giường, Nhâm Nhiễm vừa nhúc nhích, bà ta liền nghiêm giọng nói: “Nếu cô thông minh thì hãy lui ra ngay, tôi không có ý định phạm tội giết người”.
Nhâm Nhiễm không biết bà ta đang đe đọa hay đã ngông cuống đến mức đó cô chi có thể nhìn chằm chằm vào bà ta. Đôi mắt bà ta hằn lên những tia máu, rồi bà ta lại bật bật lửa lên lần nữa, ngọn lửa bập bùng trong đôi mắt đó, rất hãí hủng.
“Cô sợ ư?” Quý Phương Bình cười khàn khàn, “Khi mới làm luật sư, tôi đã từng biện hộ cho một người phụ nữ tạt axit vào chồng. Tôi từng tự đặt câu gỏi rằng nguyên nhân nào đã khiến chị ta làm chuyện đó. Hiện giờ thì tôi đã hiểu, khi đã mất đi mọi thứ, người ta có thể làm bất cứ chuyện gi”.
Nhâm Nhiễm quyết định mạo hiểm cướp lầy chiếc bật lửa rồi tính sau, nhưng không đợi cô hành động, Quý Phương Bình bất ngờ vung tay lên, ghé sát chiếc bật lửa vào lớp rèm cửa bên trong đang bị gió thổi bay và châm lửa.
Nhâm Nhiễm hét lên một tiếng, không kịp nghĩ gì mà xông lên dập lửa, khiến lòng bàn tay cô bỏng rát, thấy ngọn lửa chuẩn bị lan ra lớp rèm của ngoài, cô túm chặt lớp rèm cửa bên ngoài và lôi mạnh, nhưng chỉ lôi được một nửa, ngọn lửa đã lan ra rộng hơn vì gập gió.
Phòng đã nóng lên, vải bị cháy thành tro đen, tàn lửa bị gió thôi bay khắp phòng, tỏa ra mùi khói nồng nặc, khiến Nhâm Nhiễm thấy rất khó thở. Co lại một lần nữa lấy hết sức bình sinh để kéo, cuối cùng một bên rèm của đang bốc cháy đã bật ra khỏi móc treo, nhưng tắm rèm của còn lại cũng đã bốc cháy, lòng bàn tay và cánh tay cô đều bóng rát, nhưng không còn kịp nghĩ gì nữa, cô ra sức đẩy đống rèm ra ngoài cửa sổ rồi quay sang kéo tầm rèm của còn lại.
Nhưng lúc này ngọn lửa đã lan rộng và cháy xuống dưới, gặp đám xăng dưới đất, lửa lập tức bùng lên dữ dội. Nóng quá Nhâm Nhiễm vội vàng loạng choạng lùi ra phía sau.
Dường như Quý Phương Bình cũng sợ run người, mắt trợn trừng nhìn cảnh tượng trước mặt, đột nhiên bà ta như người vừa tỉnh giấc sau cơn mê, quay đầu chạy ra ngoài.
Nhâm Nhiễm không đế ý gì đến bà ta, túm ngay đám ga trải giường trên giường và ra sức dập ngọn lửa đang mỗi lúc một bốc cao hơn.
Lúc này đây, Trần Hoa vội vã xông vào.
Sau khi giải quyết xong cục diện hỗn loạn tại thành phố J, bổ nhiệm giám đốc mới tạm thời thay thế Hạ Tịnh Nghi, Trần Hoa đã về tỉnh, mua vé máy bay về thành phố Z rồi từ sân bay về thắng đây.
Xe taxi đỗ trước cổng nhà Nhâm Nhiễm, anh đang lấy tiền ra thì nghe thấy lái xe kêu lên thất thanh: “Nhà này cháy rồi”.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, đúng là lửa đang bốc lên ở cửa sổ trên tầng hai, trong đêm tối nhìn sáng rực và hãi hùng. Anh đưa vội tiền cho taxi rồi lao ra khỏi xe, cổng khép hờ, anh vừa chạy vào bên trong vừa rút điện thoại di động ra gọi cho cảnh sát phòng cháy chữa cháy. Vừa chạy đến trước cửa nhà, một đống vải đang bốc cháy từ cửa sổ rơi xuống, anh vội tránh ra, vội giơ chân lên dập tắt. Đúng lúc này Quỷ Phương Bình đang chạy ra và xô ngay vào người anh.
Anh túm ngay cô ta lại: “Nhâm Nhiễm có ở trong không?”
Quý Phương Bình nhìn anh với vẻ sợ hải, dường như không nhận ra anh, chỉ gật đầu lia lịa. Anh không kịp hỏi gì thêm, buông tay ra và lao ngay lên tầng, chỉ thấy ngọn lửa trong phòng ngủ đang bốc cháy, Nhâm Nhiễm đang ra sức cầm ga trải giường dập lửa một cách vô ích, lửa đã bao vây lấy cô.
Bác sĩ cho Trần Hoa và ông Nhâm Thế Yên vào, nhìn thấy Nhâm Nhiễm đang nằm truyền dịch vào tĩnh mạch trong trạng thái tứ chi bị băng kín, hai người đều sững sờ.
“Còn phải xem tiến triển của vết bỏng và thể chất của mỗi người. Bỏng nồng độ I và độ II cần từ một đến hai tuần để hồi phục, thông thường da sê bị thay đổi sắc tố, nhưng dần dần sẽ đỡ, không để lại sẹo rõ. Vết bỏng sâu dộ II ở tay sẽ cần khoảng một tháng để điều trị, phần da ở mu bàn tay phải đặc biệt chú ý, da ở vùng này khá mỏng; cần đề phòng sẹo lồi, như thế sẽ ảnh hưởng đến chức năng cùa lòng bàn tay hoặc gây dị dạng”. Bác sĩ đã giải thích với họ như vậy.
Ông Nhâm Thế Yến thẫn thờ nhìn con gái và tự nhiên không dám đến gần cô.
“Con không sao đâu ba”, cổ họng bị ngạt vì khói, giọng Nhâm Nhiễm khàn đặc nhưng vẫn cố gắng an ủi ba.
Ông Nhâm Thế Yến lập tức giàn giụa nước mắt: “Tiểu Nhiễm, tội do ba gây ra, tại sao cô ta lại đổ lên đầu con?”
Bác sĩ nói: “Đêm đầu tiên chắc chắn sẽ rất đau, tôi đã tiêm thuốc giảm đau cho bệnh nhân, để cô ấy được nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai tính sau”.
Nhâm Nhiễm gật đầu, thuốc giảm đau đã phát huy tác dụng, cô nhắm mắt lại và ng