Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thời Gian Trôi Mãi

Thời Gian Trôi Mãi

Tác giả: Thanh Sam Lạc Thác

Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341226

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1226 lượt.

m ướt tóc Nhâm Nhiễm, chảy xuống cổ áo, lưng thấy lành lạnh, cô mới giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu lên, mưa thi nhau phả vào mặt cô.
Nước mắt trộn lẫn nước mưa chảy vào miệng cô, mằn mặn, chan chát như nước biển. Mặc dù đang đứng trước mặt hồ mênh mông dưới màn đêm, xung quanh không có một bóng người, nhưng cô cũng không thể khóc thổn thức, thoải mái như thời còn là thiếu nữ, thời gian tựa như một bàn tay vô hình, bóp nghẹt mọi gợn sóng cảm xúc trong cô, nước mắt tuôn trào không thể cuốn đi nỗi cay đắng trong đáy lòng, khóc không thành tiếng cũng làm con người ta mất sức. Cô đã sức cùng lực kiệt.
Cô lấy máy điện thoại đang đặt ở chế độ im lặng ra xem giờ, gần bảy giờ, màn hình hiển thị cuộc điện thoại bị lỡ của Điền Quân Bồi, cô thực sự không còn đầu óc nào để gọi lại ngay; cất điện thoại vào túi, bám tay vào lan can đứng dậy, đưa tay vuốt mặt, quay người đi vào khách sạn, vừa bước xuống cầu thì thấy có hai người đi ngược lại, không ngờ lại là Trần Hoa và Lữ Duy Vi.
Nhâm Nhiễm biết chắc chắn nhìn cô bây giờ rất thảm hại, nhưng cô không thể tránh mặt họ được nữa, Trần Hoa đã túm chặt tay cô, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, hạ thấp giọng hỏi, "Có chuyện gì vậy?\'
"Mưa rồi". Cô trả lời bâng quơ, hất tay anh ra, không còn kịp để ý đến ánh mắt dò hỏi của Lữ Duy Vi nữa mà chạy vội vào khách sạn.
Cô ngồi thẫn thờ một lát, ánh mắt dừng lại trên cuốn Xa rời đám đông bát nháo đặt trên tràng kỷ, cô vội cầm lên, giở ngay sang chương 53 mà không kịp suy nghĩ gì, tìm đến đoạn đó."... Troy ngã xuống. Khoảng cách giữa hai người quá gần, lớp sắt mỏng trên đầu đạn không vỡ ra mà xuyên thẳng vào cơ thể anh. Anh hét lên một tiếng thất thanh - co giật một hồi - người ưỡn lên - sau đó, cơ bắp anh nhũn ra, nằm bất động".
Ánh mắt cô dừng lại trên những hàng chữ này. Hồi đầu khi đọc cuốn sách này, trong lòng cô chỉ nghĩ đến tâm trạng lúc đó của mẹ. Đương nhiên, mẹ cô không có gì liên quan với cuộc sống của các nhân vật trong truyện, còn hiện tại, từ cảnh tấn công bằng súng hãi hùng này, cô lại liên tuởng đến cái chết của Kỳ Gia Tuấn, bất giác cô rùng mình. Không cần phải đọc đoạn miêu tả về phản ứng của Bathsheba nữa, dĩ nhiên, mọi chuyện mà nhân vật nữ sống ở thời đại xa xôi đó trải qua không có điểm nào giống cô. Nhưng bi kịch của số phận lại tồn tại ở mọi nơi mọi lúc, không ai có thể chống cự trước sự thay đổi lớn lao của cuộc sống. Cuối cùng Bathsheba đã thoát khỏi những suy nghĩ nặng nề, còn cô thì sao? Cô đặt sách xuống, nhắm đối mắt cay xè lại
Chuông cửa đột nhiên vang lên, cô đứng dậy nhìn qua lỗ nhìn trên cửa, đứng ngoài cửa là Điền Quân Bồi. Cô hơi bất ngờ, vội vàng mở cửa, “Quân Bồi, sao anh lại biết là em đã về?”
Điền Quân Bồi xách một chiếc túi bước vào, nét mặt hơi khác lạ, anh bước đến bên bàn ăn, lấy từ trong túi ra một hộp đựng đồ ăn, sau đó lại lấy ra hai hộp thuốc đưa cho cô, "Tiểu Nhiễm, em ăn ít cháo rồi uống Aspirin và thuốc cảm đi".
Nhâm Nhiễm càng bất ngờ hơn: "Sao anh lại biết em đau đầu và chưa ăn cơm”.
"Vừa nãy anh gặp Trần Hoa ở dưới sân, những cái này là do anh ấy mua, anh ấy bảo anh mang lên".
Nhâm Nhiễm ngượng ngùng vâng một tiếng, ngần ngừ một lát rồi giải thích: “Hôm nay anh ấy đưa em về".
Điền Quân Bồi gật đầu, "Anh biết. Em không nghe điện thoại của anh, anh rất lo, lái xe đến khách sạn Bên Hồ để đón em, vừa đến cổng thì gặp em lên xe Trần Hoa".
Nhâm Nhiễm càng không thể nói được gì hơn.
Điền Quân Bồi thở dài, "Anh xin lỗi, anh thực sự... đã ghen. Lúc đầu anh định ra về, nhưng nghĩ lại, chắc là em có lý do của em, và thế là anh lại đến đây, kết quả là gặp Trần Hoa mua đồ đến cho em".
Nhâm Nhiễm cười buồn, “Em phải là người nói lời xin lỗi mới đúng, Quân Bồi, e rằng những lý do của em nói ra rất vụn vặt. Em biết là anh đã gọi điện thoại cho em, lúc đầu em không nghe thấy, sau đó đầu đau quá, định là về phòng sẽ gọi lại cho anh. Em biết, em không nên lên xe anh ấy …”. Cô không biết phải nói gì, cuối cùng quyết định nói thật, "Em mệt quá chẳng thiết nghĩ gì”.
“Thôi, bây giờ em đừng nói gì nữa. Sắc mặt em rất tệ, ngồi xuống tranh thủ cháo đang còn ấm mà ăn đi, rồi uống thuốc và nghỉ sớm đi".
Sau khi Nhâm Nhiễm lên giường, Điền Quân Bồi tắt đèn hộ cô rồi ra ngoài đóng cửa lại. Đi xuống dưới đất, anh nhìn bốn xung quanh chiếc xe Benz màu đen đó của Trần Hoa đã đi mất từ lâu. Bất giác anh thầm chế giễu mình, dĩ nhiên là người đàn ông đó sẽ không phải đứng ở dưới đất đợi đến khi nhìn thấy anh ra về mới yên tâm.
Trên thực tế, dường như Trần Hoa đã biết đến sự tồn tại của anh từ lâu, và anh ta cũng không cho rằng sự tồn tại của anh là mối đe dọa ngầm đối với anh ta.
Lúc họ gặp nhau dưới đất, anh vô cùng sửng sốt, chưa kịp nói gì, Trần Hoa đã đưa chiếc túi đang cầm trong tay cho anh một cách rất tự nhiên và nói với giọng bình thản: "Luật sư Điền, Nhâm Nhiễm đang mệt, anh mang cái này lên, trong đó có cháo và thuốc Aspirin, thuốc cảm, bảo cô ấy ăn xong thì nghỉ sớm đi. Nếu ngày mai cô ấy vẫn chưa khỏe thì nhớ đưa cô ấy đi khám bệnh


The Soda Pop