
Tác giả: Đinh Mặc
Ngày cập nhật: 03:01 22/12/2015
Lượt xem: 134303
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/303 lượt.
đầy nếp nhăn. Bà nhìn con gái bằng ánh mắt bình thản: “Ừ, về rồi à?”
Hai mẹ con trò chuyện một lúc. Phần lớn thời gian là Lâm Thiển mở miệng, Hà Thanh Linh chỉ chăm chú lắng nghe. Không bao lâu sau, bà kêu buồn ngủ, muốn về phòng nghỉ ngơi.
“Con bận rộn công việc, mẹ không giữ con ở lại.” Bà nói.
Đợi hộ lý đẩy xe lăn của mẹ đi xa, Lâm Thiển đứng yên tại chỗ một lúc rồi lấy máy di động gọi cho Lâm Mạc Thần.
“Em đang ở Viện điều dưỡng, khí sắc của mẹ có vẻ rất tốt.” Ngừng một hai giây, cô nói tiếp: “Anh có muốn nói chuyện với mẹ không?”
Bên Lâm Mạc Thần đã là đêm khuya, xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều của anh.
“Lâm Thiển.” Anh lên tiếng: “Anh không cần biết tình hình của người đàn bà đó.”
Lâm Thiển im lặng.
Kể từ lúc Hà Thanh Linh cương quyết đòi ly hôn chồng, mỗi người nuôi một đứa con, Lâm Mạc Thần chưa một lần gọi bà là “mẹ”.
Buổi chiều, Lâm Thiển đi dạo một vòng quanh thị trấn nhỏ ở gần Viện điều dưỡng, đồng thời đi thăm bạn học cũ sống ở nơi này. Khi cô rời khỏi nhà bạn học đã hơn chín giờ tối.
Cô từ chối không cho bạn học lái xe đưa về thành phố cũng không muốn bắt taxi, mà một mình đi bộ ra bến xe buýt. Buổi đêm ở ngoại thành rất yên tĩnh. Bến xe gần như trống không, chỉ có ngọn đèn đường chiếu ánh sáng vàng nhạt.
Chuyến xe cuối nhanh chóng tới nơi.
Lâm Thiển đi xuống cuối xe, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Bởi vì đây là bến đầu, vẫn chưa tới giờ xuất phát nên người tài xế quay đầu nói to với cô: “Cô gái, còn năm phút nữa, cô chịu khó đợi một lát.” Nói xong, anh ta gục xuống vô lăng ngủ gật.
Lâm Thiển kéo vạt áo khoác, ngắm nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ. Đúng lúc này, cửa xe phía trước vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông cao lớn lên xe ô tô.
Lâm Thiển tùy ý ngoảnh đầu liếc người đàn ông, sau đó tiếp tục dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
Nhưng vài giây sau, cô đột nhiên quay đầu nhìn anh.
Đèn trong xe tối mờ mờ. Người đàn ông đó mặc áo phao màu xám đậm, quần thể thao đen, đi đôi giày thể thao. Lâm Thiển chỉ liếc qua cũng nhận ra toàn là nhãn hiệu cao cấp. Anh còn đội cái mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống thấp, chỉ để lộ sống mũi cao và cái cằm sạch sẽ. Tuy không nhìn rõ gương mặt nhưng cô vẫn cảm thấy đó là một người đàn ông tuấn tú.
Tim Lâm Thiển đập nhanh một nhịp.
Cảm giác quen thuộc dội vào lòng cô. Chiều cao và thể hình của người đàn ông này hoàn toàn trùng khớp với người đó. Hơn nữa, cả hai đều tỏa ra khí chất đặc biệt. Hình dung thế nào nhỉ? Mạnh mẽ, cương nghị, cao ngạo. Dù anh bất động, người khác cũng không thể coi nhẹ sự tồn tại của anh.
Lúc này, anh đã sải bước dài đi tới. Lâm Thiển lập tức ngoảnh mặt về phía cửa sổ.
Bước chân của anh bình ổn vững chãi, anh nhanh chóng đi qua chỗ cô ngồi . Lâm Thiển lén quan sát hình bóng mơ hồ phản chiếu trên cửa kính. Người đàn ông ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Xe buýt nhanh chóng chuyển bánh.
Đêm tối giá lạnh và yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ ô tô chạy trên đường. Lâm Thiển ngồi một lúc, cuối cùng không thắng nổi lòng hiếu kỳ, quay đầu về phía người đàn ông.
Ừm... anh lại ngủ rồi.
Thân hình cao lớn ngồi ở đó, một cánh tay của anh gác lên thành ghế phía trước, mặt vùi xuống đó, bàn tay còn lại đặt thoải mái trên đầu gối. Mũ lưỡi trai kéo xuống thấp, hoàn toàn che khuất khuôn mặt anh. Bởi vì chỉ cách hai hàng ghế, Lâm Thiển thậm chí có thể nghe thấy hơi thở đều đều của người đàn ông.
Hi, anh Mèo Lớn!
Lâm Thiển đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Cô nghiêng người về phía trước, cúi thấp đầu, định quan sát mặt anh từ bên dưới xem anh có phải là người đó hay không? Nhưng trong xe tối mờ mờ, cô chỉ thấy đường nét mơ hồ.
“Cô nhìn gì vậy?” Giọng nói trầm thấp lành lạnh đột nhiên vang lên.
Lâm Thiển giật mình, lập tức ngồi thẳng người, hai má nóng ran. Người đàn ông từ từ ngẩng mặt, đôi mắt đen sáng ngời lặng lẽ hướng về phía cô.
***
“Cô nhìn gì vậy?” Một giọng nói trầm thấp lành lạnh đột nhiên vang lên.
Bị bắt tại trận nhưng Lâm Thiển chỉ đỏ mặt vài giây, việc gì cô phải chột dạ?
Cô ngoảnh đầu, quang minh chính đại nhìn người đàn ông.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng động cơ xe buýt, ngọn đèn vàng trong xe tối mờ mờ. Anh đã ngồi thẳng người, một tay giữ mũ lưỡi trai, đồng thời ngẩng đầu nhìn cô.
Đó là một gương mặt tuấn tú, dưới cặp lông mày rậm là đôi mắt đen như mặt nước không thấy đáy. Xương gò má hơi nhô cao, khiến đường nét khuôn mặt của anh càng thêm rõ ràng. Bờ môi mỏng mím chặt, tựa hồ chẳng thèm mở miệng nói chuyện. Cả người anh tỏa ra một vẻ nho nhã nhưng lạnh lùng.
Lâm Thiển nở nụ cười tươi với anh: “Tôi đang nhìn anh.”
Người đàn ông vẫn không một chút biểu cảm, đôi mắt của anh trong trẻo và bình tĩnh.
Lâm Thiển nói tiếp: “Anh rất giống một quân nhân mà tôi từng gặp.”
Nói xong câu này, Lâm Thiển im lặng chờ đợi câu trả lời của người đàn ông. Ai ngờ anh giơ tay kéo vành mũ xuống thấp, giống như mất chút nhẫn nại cuối cùng, anh tựa vào thành ghế, lại nhắm mắt đi ngủ.
Lâm Thiển: “...”
Lúc này, xe buýt đã c