pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đồng Hoa

Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015

Lượt xem: 1342130

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2130 lượt.

ài vẫn còn đỏ mặt; giáo viên vật lý là một thầy giáo mập mạp, hay nhầm lẫn, khi giảng bài còn giảng liên miên chuyện ngoài lề; chủ nhiệm lớp không ngờ lại là thầy giáo dạy môn chính trị, là một chàng thư sinh trắng trẻo ăn nói nhã nhặn.
May là lớp trưởng cũng khá được, Thẩm Viễn Triết là hội trưởng hội học sinh có tiếng từ trung học cơ sở. Nói đúng ra, lớp trưởng này phải xuôi theo chiều gió chảy theo dòng nước, nhưng kết quả lại không phải như vậy.
Trường trung học phổ thông Nhất Trung vốn có truyền thống đấu tranh phe phái, đó chính là mâu thuẫn giữa đám “cáo già” đã học ở Nhất Trung từ trước và đám “thỏ non” mới bước chân vào Nhất Trung. Đám “cáo già” này giống như tôi, Thẩm Viễn Triết, Đồng Vân Châu, Trương Tuấn, Quan Hà, từ trung học cơ sở đã học trường Nhất Trung, còn đám “thỏ non” là học sinh từ trường khác thi vào.
Những học sinh học ở Nhất Trung từ hồi cấp Hai đều có nhà gần đây, ở thành phố này khá lâu rồi nên cũng quen thuộc; hơn nữa chúng tôi học ở Nhất Trung ba năm rồi, nên cũng quen biết giáo viên trong trường, người nhiệt tình như Thẩm Viễn Triết, các giáo viên đều biết đến cậu, cậu cũng tự nhiên tìm đến các giáo viên, nhiều học sinh đã quen nhau từ trước, thậm chí từng học cùng lớp với nhau nên dễ gần gũi thân thiết hơn. Những chuyện này trong mắt đám “thỏ non” mới vào đã biến thành đám “cáo già” chúng tôi đang kết bè kết phái, cảm thấy giáo viên thiên vị chúng tôi hơn, họ đều rất bức xúc. Nhất là những học sinh ở trọ, đại khái là vì nhà không gần trường, rời xa bố mẹ, họ sớm chiều ở chung, vô cùng đoàn kết và cũng rất bài xích đám “cáo già”, lúc nào cũng gây chuyện với chúng tôi. Năm này sang năm khác, mâu thuẫn giữa “thỏ non” và “cáo già” đã trở thành truyền thống của trường Nhất Trung chúng tôi.
Thẩm Viễn Triết bị rơi vào mâu thuẫn này, “thỏ non” mới vào không phục cậu, đoàn kết lại làm khó cậu, dựa vào số lượng thì họ tuyệt đối áp đảo chúng tôi, vì vậy mà Thẩm Viễn Triết làm lớp trưởng cũng có chút gian nan.
Lớp tôi còn có mấy học sinh dựa vào tiền để bước chân vào trường, càng có nhiều tiền lại càng lười học, kém cỏi. Hơn nữa có một nam sinh tên Mã Lực, hư hỏng đến mức hạ lưu. Ngày tiên của năm học, cậu ta đã dán chiếc gương nhỏ lên mu giày, dơ tay muốn hỏi giáo viên tiếng Anh, đến khi cô giáo tiếng Anh trẻ tuổi lại gần giảng giải, cậu ta nhìn xuống chiếc gương dưới chân để xem quần lót của cô giáo. Xem xong, cậu ta nói cho nam sinh cả lớp biết, làm những nữ sinh ngồi gần cậu ta sợ đến mức hôm sau không dám mặc váy, nữ sinh nào mặc váy đều tránh xa cậu ta cả chục mét.
Vào giờ tự học, cậu ta làm ra vẻ có chuyện muốn hỏi nữ sinh ngồi đằng trước, cố ý lấy tay vỗ vỗ sau lưng cô bạn, sau đó làm bộ hưng phấn như phát hiện ra đại lục mới, vuốt vuốt dây áo lót của cô bạn ấy, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Đây là cái gì? Sao trên người cậu lại buộc dây? Kỳ lạ quá!” Còn cố ý hỏi nam sinh xung quanh, “Đúng là kỳ lạ thật, sao cậu ấy lại buộc dây vào người nhỉ?”
Cô bạn kia xấu hổ đến mức nước mắt tuôn rơi ròng ròng, chạy đi tìm chủ nhiệm lớp xin đổi chỗ ngồi, chủ nhiệm lớp hỏi nguyên nhân, cô ấy ngượng ngùng không nói, khóc lóc không thôi, thầy giáo cũng cho đổi chỗ, nhưng lại để nữ sinh khác ngồi vào chỗ đó, lại bị Mã Lực trêu chọc đến đỏ mặt khóc ròng.
Thẩm Viễn Triết vô cùng đau đầu, cậu ấy không thể chạy đến chỗ cô giáo tiếng Anh nói cô đã bị nhìn trộm; cũng không thể nói với thầy chủ nhiệm, Mã Lực sờ dây áo lót của bạn nữ.
Học sinh trung học đã trưởng thành một nửa rồi, đã không sùng bái giáo viên như hồi nhỏ, không chỉ không sùng bái, mà ngược lại còn có chút miệt thị giáo viên, lấy việc khiêu chiến quyền uy của giáo viên làm niềm tự hào, tranh cãi giữa các học sinh, tối kỵ nhất là đi báo với giáo viên. Nếu Thẩm Viễn Triết làm như thế, có lẽ sẽ có hiệu quả tạm thời, nhưng nhất định sẽ mất đi tín nhiệm của các bạn trong lớp, thậm chí còn bị tất cả nam sinh coi thường.
Thà rằng không làm gì, cũng không thể lựa chọn hạ sách ấy được. Thẩm Viễn Triết chỉ có thể “án binh bất động” trước, để một nam sinh ngồi đằng trước Mã Lực, nhưng Mã Lực đương nhiên có vô số trò dê xồm, dù sao cứ hai ba ngày, trong lớp lại có nữ sinh đỏ mặt khóc lóc.
Tôi nợ Thẩm Viễn Triết một ơn giúp đỡ, hơn nữa thật sự không thấy ưa Mã Lực, vì vậy tôi quyết định nhiều chuyện một phen, chủ động yêu cầu đổi chỗ với nam sinh ngồi trước Mã Lực.
Tất cả nữ sinh trong lớp đều kinh hãi nhìn tôi, hoàn toàn không hiểu nổi hành động của tôi.
Vào giờ tự học, Mã Lực di chân lên để chạm vào chân tôi, tôi im lặng mặc kệ, đẩy bàn chân đã kẹp cái com-pa vào từ trước đầu nhọn của cái com-pa đâm vào chân Mã Lực, cậu ta rên rỉ chửi tục vài câu, nhanh chóng thu chân về. Tôi cười cười, tiếp tục xem sách vật lý.
Một lát sau, cậu ta bắt đầu đẩy tôi, vuốt vuốt sau lưng tôi, tôi đóng quyển sách vật lý lại, cầm nó trên tay, cười tủm tỉm quay đầu, cậu ta cợt nhả nhìn tôi, vừa định há mồm nói chuyện, tôi đã đập mạnh quyển sách vào mặt cậu ta.
Ba một tiếng, phá vỡ không gian yên tĩnh trong giờ tự học, cả lớp đều ngẩng đầu