
Tác giả: Đồng Hoa
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341987
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1987 lượt.
mừng Noel ra, chắc vì để tâm đến cô, tấm thiệp không có chữ gì liên quan đến tình yêu, chỉ có lời chúc cô Noel vui vẻ, nhưng bên trong tấm thiệp lại dán một thiệp trái tim nho nhỏ, bên trên viết chữ tiếng Anh: I’ ll love you forever! ! ! ! ! ! Người viết chữ hẳn là cảm thấy những chữ này còn không biểu đạt được tình cảm của mình, lại dùng thêm sáu dấu chấm than. Có lẽ vô cùng ngây thơ, lại tràn đầy chân thành tha thiết.
La Kì Kì kinh ngạc nhìn, mười một năm trước, cô nhận được tấm thiệp này, nhưng mãi đến mười một năm sau, cô mới hiểu được tâm tư của người viết thiệp và ý nghĩa của mấy dấu chấm than. Năm đó nhận được thiệp, chắc rằng cô chỉ vui vẻ ngọt ngào xem nó, mà lại không cẩn thận đọc những dòng chữ người ta viết bên trong. Thiếu niên đó muốn viết rất nhiều lời tâm tình, nhưng lại sợ cô bị bố mẹ phát hiện, nên mới dùng một tấm thiệp chúc mừng thật to với những lời chúc bình thường, lại dùng một tấm thiệp nhỏ nhắn viết ra lời tâm tình của mình. Ở chợ không mua được thiệp nhỏ như thế này, cậu nhất định đã chọn một tấm thiệp to có hình trái tim, lại dùng kéo cắt hình trái tim đó ra.
Trước mắt Kì Kì hiện ra một thiếu niên, vô cùng chăm chú cắt thiệp, nhẹ nhàng cẩn trọng dán tấm thiệp nhỏ xinh vào tấm thiệp to, lại dùng giấy trắng thấm khô keo dính, không để bẩn một tí nào, bởi vì đây là món quà cậu giành cho cô gái mình yêu thương…
Trong cuộc đời của cô, từng có một thiếu niên yêu cô sâu đậm như vậy.
Thiếu niên đó từng hát cho cô nghe:
Không cầu mong gì, không kiếm tìm gì
Muốn đột phá thiên địa cầu đêm dài
Sau khi bôn ba có thể nhìn thấy em
Em có biết không?
Bình thường cũng phải bình thản cũng đúng
Thiên địa tự do nhưng lại cầu mong mặt trời mọc
Để có thể nhìn thấy em vào mỗi sáng sớm
Vậy đã là rất tốt rồi
Khi tất cả những gì quanh anh chỉ thoảng qua như làn gió, là lúc em cho anh tìm được bến bờ
Không muốn rời đi chỉ nguyện giữ cho tình cảm mãi không héo rũ…”
Bài: Mỗi ngày yêu em thêm một chút của Trương Học Hữu, Trương Tuấn hát thay Kì Kì khi cô ấy bị Quan Hà và mọi người yêu cầu hát.
www.youtube.com/watch?v=7Bo1Gk28G4Q
Thiếu niên đó vì cô mà thần hồn điên đảo, thi cử rối loạn, không thèm quan tâm tương lai của mình; thiếu niên đó sẽ vì cô, mà ghen đến mức ra tay quá nặng, không hề lo lắng đến tiền đồ của mình; thiếu niên đó cảm thấy cô còn quan trọng hơn chính bản thân mình, sẵn sàng vì cô mà nỗ lực thay đổi bản thân.
Nhưng mà, cảm tình của cậu cuối cùng lại vì sự tự ti, kiêu ngạo và tùy hứng, ngốc nghếch, quật cường của cô tiêu hao hết.
Ánh mắt La Kì Kì đã dần ẩm ướt, cô bắt đầu hiểu vì sao bao năm rồi mà cô vẫn không thể quên được Trương Tuấn —— người đã sớm không còn yêu cô nữa. Cô không thể quên được có lẽ không phải là Trương Tuấn, mà là, từng có một người yêu cô như vậy. Cô canh cánh trong lòng có lẽ không phải là Trương Tuấn không yêu cô, mà là, không có một người con trai nào có thể yêu cô như Trương Tuấn.
Mặt trời chậm rãi ngả về phía tây, La Kì Kì ngồi ở bờ sông, nhặt một đoạn lại một đoạn ký ức —— đẹp đẽ và không đẹp đẽ, có vui cười thoải mái, cũng có áp lực thống khổ khóc thương.Nhưng dần dần, ngưng tụ tất cả đau khổ và vui cười trở thành một ký ức đẹp đẽ nhất, nhẹ nhàng quan tâm đến cuộc đời của chúng ta.
Bởi vì khi họ nghỉ chân, ngoái đầu nhìn lại, tuổi xuân của chúng ta mới không trở thành cô đơn tịch mịch mà ngâm nga, bởi vì có họ làm bạn, mỉm cười, tuổi xuân của chúng ta mới tấu lên chương nhạc xán lạn nhất.
Những người đã cùng chúng ta vui cười và khóc thương thực sự đã đi xa, có lẽ cuộc đời này không bao giờ gặp lại.
Nhưng, tình yêu và sự quan tâm họ để lại vĩnh viễn sẽ không mất đi.
Trong khoảnh khắc chúng ta bỗng nhiên quay đầu, họ ở chỗ này, vẫn mang khuôn mặt trẻ trung năm xưa, khắc sâu với thời thanh xuân của chúng ta, mà chúng ta cũng mang khuôn mặt trẻ trung, cũng vĩnh viễn khắc sâu vào thời thanh xuân của họ.
Hết chính truyện.