80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đồng Hoa

Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015

Lượt xem: 1342228

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2228 lượt.

ỉm cười nhìn tôi, tôi biết anh ấy đã nhìn thấu tâm tư của mình, chỉ cảm thấy ngượng ngùng, đỏ mặt, làm bộ như không có chuyện gì, tiếp tục đọc sách.
Sau lần qua mặt “chiến dịch” của hai nữ sinh cấp hai, hơn nữa còn đánh một cô nàng trọng thương phải vào bệnh viện này, thanh danh của tôi đã lan truyền trong trường học.
Thế giới này có nhiều chuyện cũng thực cổ quái, ví dụ như: bạn nợ người ta năm ngàn tệ, bạn là con cháu của người nào, bạn phải cầu người đó, mà khi bạn nợ người ta năm trăm ngàn tệ, người đó chính là con cháu của bạn, thì người đó phải cầu bạn. Học trò làm chuyện xấu cũng dựa vào đạo lý này, nếu bạn là học sinh nghèo, bạn học sẽ coi thường bạn, thích ở trên cao nhìn bạn ở dưới thấp, nếu bạn vượt qua một cảnh giới nào đó, vậy thì mọi chuyện sẽ đột ngột thay đổi.
Bây giờ tôi chính là đang rơi vào tình huống này, trước đây có nữ sinh dám đứng trước mặt tôi lên giọng, nói hai từ “Kẻ cắp” để tôi nghe thấy, nhưng bây giờ thì cho dù đứng sau lưng tôi, mấy cô nàng đó cũng phải thấp giọng mà nói. Trong lòng họ vẫn coi thường tôi nhưng lại không dám ra mặt, ngược lại còn rất lễ phép, rất khách khí với tôi. Có mấy nữ sinh thành tích học tập cũng không tốt còn tận lực tiếp cận tôi, tựa như muốn bái tôi làm chị cả, tôi thấy thật nực cười, cũng bắt đầu hiểu được vì sao Trương Tuấn không thiếu đồng bạn, cậu ấy đã sớm vượt qua cảnh giới của học sinh hư rồi.
Tiểu Dương: Chú thích thêm một chút: Ở Trung Quốc, cấp một từ lớp 1-6, cấp hai từ lớp 7-9, cấp ba từ lớp 10-12.
Bạn Kì Kì đang học lớp bốn, kém bạn Tiểu Ba ba tuổi, kém bạn Trương Tuấn hai tuổi vì Trương Tuấn đúp hai lớp. Bạn Kì Kì sinh năm 80 hay 81.






[ Mối tình đầu, là, một đóa hoa tên tình đậu chỉ nở rộ trong khoảnh khắc, không sớm một bước, cũng không chậm một bước, mà cậu ấy luôn ở nơi đó.
Tình đậu, là, bông hoa trắng noãn thuần khiết trong cuộc đời, cả cuộc đời chỉ nở một lần, khi nở thì thơm, khi tàn thì chua sót, nhưng không có kết quả.'>
Mối tình đầu
Sau khi khai giảng năm học mới, chúng tôi bước vào lớp năm, trong lớp có điều chỉnh chỗ ngồi, tôi ngồi cùng bàn với thiếu niên thiên tài Trần Kính.
Theo thâ
Ngày hôm đó, cũng giống y những ngày bình thường khác, mọi chuyện đều vận hành từng bước một. Điểm khác biệt chính là ở chỗ tôi thức dậy muộn, lại đúng kỳ kinh nguyệt nữa chứ. Tôi còn chưa quen “cô bạn” cứ mỗi tháng lại đến một lần này, đến khi tôi luống cuống chân tay chuẩn bị xong mọi việc, bắt đầu đến trường, thì cũng muộn mất rồi.
Tiểu Dương: Nguyên văn không gọi cái kỳ ấy là “cô bạn” đâu, mình chuyển thành vậy thôi, nguyên văn là “đại dì mụ”.
Rời khỏi nhà, thời tiết vẫn âm u lại càng ảm đạm hơn, trời cao có những đám mây đen thật dày đang xếp chống chéo lên nhau, tựa như sắp nện xuống đất đến nơi ấy, hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng mặt trời đâu, tuy bây giờ là ban ngày ban mặt, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy giống như lúc chạng vạng. Tâm tình của tôi vốn không được tốt lắm, nhìn thấy sắc trời như vậy, nghĩ mình đến muộn sẽ làm lớp bị trừ điểm thi đua, ảnh hưởng đến được cờ đỏ của lớp, cô Triệu khẳng định sẽ không bỏ qua cho mình, tâm tình lại càng tụt dốc hơn.
Vì bây giờ đã không phải là thời gian đến trường nữa, mà là thời gian đi làm rồi, đường tôi đến trường cũng không phải con đường chính, vì vậy trên đoạn đường dài chẳng thấy nổi một bóng người, nếu có thì chỉ là mấy cây liễu ở hai bên đường đang nhảy múa điên cuồng trong cơn gió lớn kia thôi. Tôi đeo cặp sách trên lưng, gian nan đón gió mà đi.
Bước tiếp bước là gian nan nối gian nan, ngay cả một tia sét một tiếng sấm cũng không có, vậy mà mưa đá lại bắt đầu rơi xuống chẳng hề báo trước, đập vào người sinh đau, nhưng tôi đã bị muộn rồi, không dám trú lại ở đâu, mà vẫn đang mạo hiểm chạy về phía trước, bất chấp cơn mưa đá.
Theo mưa đá, gió cũng càng thổi mạnh hơn, sức tôi còn yếu, cảm giác cứ đi được một bước, thì lại bị gió thồi về sau hơn nửa bước, đi cố một lúc lâu, mà cứ như mình vẫn còn giậm chân tại chỗ, khi tôi đang sốt ruột, đột nhiên, có một người vượt qua tôi từ phía sau, nắm lấy tay tôi, kéo tôi chạy về phía trước.
Tôi kinh ngạc một chút, thấy rõ ràng đó là Trương Tuấn, muốn há mồm nói chuyện, nhưng khi hé miệng ra thì gió lạnh mang theo mưa đá lập tức tiến vào miệng, không nói được gì mà ngược lại còn bị ăn một miếng băng. Cậu ấy vừa chạy vừa mím chặt môi, hiển nhiên đây là nguyên nhân cậu ấy không nói lời nào.
Cậu ấy cao hơn tôi nhiều hơn một cái đầu, sức lại mạnh hơn tôi rất nhiều, tôi chỉ cảm thấy áp lực trên người mình đã được buông lỏng, gió trong trời đất tựa như cũng nhỏ đi nhiều. Cậu ấy kéo tôi đối mặt với cuồng phong, chạy trong mưa đá, tôi cũng không biết vì sao, tâm tình đột nhiên thấy tươi sáng, tựa như mỗi bước đều tràn đầy năng lượng, mưa đá nện trên mặt không đau một chút nào.
Đến cổng trường, cậu ấy tự nhiên buông tay tôi ra, cười chỉa chỉa hướng lớp học, ý bảo tôi vào lớp trước.
Dựa theo quy luật trừng phạt, lực chú ý của giáo