Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Thời Niên Thiếu Không Thể Quay Lại Ấy

Tác giả: Đồng Hoa

Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015

Lượt xem: 1342374

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2374 lượt.

hay đổi, dù là về tình cảm, về công việc hay hoàn cảnh. Điều này là ưu điểm, cũng có thể là khuyết điểm của họ.
Nam thuộc chòm sao Kim Ngưu luôn không vội vàng trong công việc, trong tình yêu cũng vậy, khi mới gặp gỡ, họ sẽ không lỗ mãng liều lĩnh quăng mình vào cạm bẫy tình yêu, khi họ nhìn trúng một cô gái, họ sẽ quan sát rất lâu rồi mới quyết định có nên theo đuổi hay không, nhưng một khi đã quyết định, họ sẽ dùng cả trái tim để trả giá. Nam thuộc chòm sao Kim Ngưu thích hướng về gia đình, khát vọng gia đình hài hòa, có tính chiếm giữ và bảo vệ mãnh liệt với người trong gia đình, họ theo chủ nghĩa nam quyền, họ có thể im lặng và dễ dàng tha thứ, nhưng cực kỳ coi trọng tôn nghiêm…
Tôi vừa nhìn vừa cười: “Ồ, chúng ta đều thuộc một sao —— sao Kim, cai quản tình yêu và sắc đẹp.”
Các văn hóa Tây phương dùng tên thần Venus (tiếng Việt là Vệ nữ), vị nữ thần của sắc đẹp và của tình yêu trong thần thoại La Mã cho sao Kim.
Tôi và cậu cùng nhìn nhau cười, đại khái chỉ có những người đang yêu, mới có thể vì một chút trùng hợp nho nhỏ mà vui sướng.
Trương Tuấn không có hướng thú gì với tính cách của mình, tôi đang nhìn sách, cậu ấy đang nhìn tôi.
Tôi nói: “Cậu chẳng giống con trâu thành thật đáng tin gì cả!”
“Thế tớ giống gì?”
“Giống heo.”
“Cậu mới là heo.”
“Cậu mới là ấy. Nào, nói một tiếng ‘Tôi là heo’ xem.”
“Nói cái gì?”
“Tôi là heo!”
“Cậu là heo!”
“Tôi là heo!”
“Đúng vậy, cậu là heo!”
Chúng tôi cứ nói mấy lời vô nghĩa ấy, nói không biết mệt, cười không ngừng, vào lúc đó, bất kể nói gì, làm gì đều vô cùng thú vị, vô cùng ngọt ngào.
Một đêm, không ngờ lại trôi qua nhanh như vậy, tôi không hề thấy buồn ngủ, chỉ cảm thấy luyến tiếc và luyến tiếc.
Xuống tàu hỏa, nhà trường có xe đến đón chúng tôi, ngồi trên ô tô, nhìn cảnh trí quen thuộc xung quanh, đột nhiên tôi có một loại khủng hoảng, chúng tôi đã trở lại với thế giới thực.
Tôi và Trương Tuấn đều im lặng ngồi, giống như đều không tìm ra lời gì để nói, giữa hai người có cảm giác chảy xuôi kỳ lạ, giống như lúc khe khẽ nói chuyện trên tàu hỏa, vui cười suốt đêm là người khác vậy.
Chắc lái xe là fan của Trần Thục Hoa, nên đang nghe tuyển tập Trần Thục Hoa, trong xe luôn vang lên tiếng hát của cô ấy, từ “thời gian mộng tỉnh” đến “cuồn cuộn hồng trần”. [2'>
“Ban đầu, anh vô tình, không giống thiếu nữ như em, giữa chốn hồng trần tình duyên, chỉ vì sinh mệnh vội vàng không thể giằng co…”
Trương Tuấn còn mờ mịt không biết, tôi lại cảm giác như trái tim mình bị một thứ gì đó đâm vào, làm bộ như đang thưởng thức phong cảnh, hướng ánh mắt ra
“Đến dễ dàng mà ra đi lại khó khăn
Nhiều thập kỉ qua đi
Chia tay và gặp gỡ đều gian khổ
Yêu và hận thành nỗi sầu thiên cổ
Nó là một phần trong trái tim anh
Nó vẫn thắt chặt trái tim em
Chỉ vì chuyển biến của trần thế, mây mưa thất thường mà ta phải đối mặt….”
Trong tiếng ca ấy, xe cũng dừng lại dưới lầu nhà tôi, em gái tôi đang chơi cùng bạn ở ngoài, vừa nhìn thấy tôi, đã kích động gọi to chạy tới: “Chị, chị…” Lại hướng về phía trên lầu kêu to, “Bố, mẹ, chị con về rồi.”
Trương Tuấn muốn xuống xe giúp tôi mang hành lý, tôi lập tức vội vàng lo lắng nói: “Không cần, không cần.” Tôi cố gắng kéo hành lý, lắc lư xuống xe. Tôi cũng không biết mình đang lo lắng điều gì, sợ bị bố mẹ nhìn thấy? Hay sợ hàng xóm nhìn thấy?
Mẹ tôi ngó đầu từ ban công xuống nhìn, nói: “Hành lý cứ để đấy, bố sẽ xuống mang vào cho con.”
Trương Tuấn đứng bên cạnh yên lặng nhìn tôi, cô Hình và thầy Vương ngồi trên xe vẫy tay tạm biệt tôi. Bố tôi nói cảm ơn với thầy cô giáo.
Tôi đứng cạnh em gái, lễ phép mỉm cười nói tạm biệt với thầy cô và các bạn. Vây quanh bố, mẹ, em gái, giáo viên, các bạn học, trong khoảnh khắc, khoảng cách giữa tôi và cậu ấy lại trở nên xa hơn, âm thanh ồn ào, không khí náo nhiệt, mà trái tim lại có cảm giác hoang vắng trầm tĩnh.
Em gái túm tay tôi, chạy lên tầng, ríu ra ríu rít hỏi: “Ở Bắc Kinh chơi có vui không? Chị có chụp ảnh ở Thiên An Môn không…”
Vào những năm đó, vào độ tuổi đó, tình cảm chỉ có thể trốn trong bóng đêm, ngay cả thời gian quay đầu tôi cũng không có, liền trở về nhà.
Vào nhà, tôi lấy quà cho em gái và bố mẹ ra, họ đều rất vui vẻ, em tôi quấn quít lấy tôi hỏi Bắc Kinh và Thanh Đảo ở đâu chơi vui hơn, tinh thần tôi lại đang hoảng hốt.
Mẹ nói: “Ngồi tàu hỏa lâu mệt rồi, ở bên ngoài lại không tốt, con đi nghỉ trước đi, mẹ đi mua thật nhiều đồ ăn ngon, tối sẽ nấu cho con ăn.”
Tôi trở lại phòng ngủ, nằm trên giường, tuy vô cùng mỏi mệt, nhưng lại không ngủ được. Nhìn thấy giá sách quen thuộc, chiếc giường quen, tôi cảm thấy mình giống như cô bé Lọ Lem sau mười hai giờ đêm, tất cả phép thuật đều biến mất, phải trở về thế giới thật.
Ở bên ngoài, chúng tôi chỉ là một tập thể nhỏ, Trương Tuấn nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, về đến nơi đây, cuộc sống của cậu muôn màu muôn sắc, tôi đây tính là gì? Cho dù, mộng đẹp đã tỉnh, cho dù, trong lòng là đau khổ, hay khóc lóc, ở ngoài mặt lại chỉ có thể mỉm cười như không có chuyện gì.