Insane

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Tác giả: Tội Gia Tội

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341503

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1503 lượt.

i, trả lời tôi, chuyện của anh ấy rốt cuộc cậu có bao nhiêu quan hệ.”
Yết hầu hắn lên xuống hai lần, Nghê Uyên há mồm nhưng không phát ra tiếng.
“Tiểu Uyên, mày trả lời đi.”
Cố Cảnh Nhiên liếc mắt nhìn Nghê Uyên, trong mắt đã tràn ngập cảm xúc không nói rõ.
Nghê Uyên nhẫn nhịn, vẫn không nhịn được: “Vì sao em lại ly hôn với anh ta, em vẫn muốn lo chuyện của anh ta?”
Thiển Thâm không đáp, lại nói: “Ông già nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ngược lại cũng thế.”
Cố Cảnh Nhiên nhìn thấy sắc mặt Nghê Uyên nháy mắt tái nhợt, hoàn toàn không có vẻ bĩnh tĩnh lạnh lùng vừa rồi.
Thiển Thâm nhắm mặt lại, nhớ tới hôm kia ‘ông già’ nói chuyện phiếm với cô, mới đầu cô không quá quan tâm, nhưng đột nhiên nghe thấy ông ta nói: “Con nói Tân Tử bị hãm hại, nhưng mà con có nghĩ tới vì sao cậu ta lại bị hãm hại hay không? Nếu thật sự là tranh đấu trên thương trường cũng hiếm có khả năng.” Khi đó, Thiển Thâm tức giận nhìn ông ta nói: “Vậy ông nói xem vì sao?” ‘Ông già’ nghiêng đầu qua liếc mắt nhìn cô một cái, miễn cưỡng nói: “Không phải vì tiền, thì là cách đối nhân xử thế.”
Thiển Thâm khó hiểu, đem mọi chuyện nghĩ kĩ từ trước đến sau lại một lượt, cuối cùng trong đầu cô bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ, ý nghĩ này đã từng quấy nhiễu cô, nhưng mà lần nào cũng bị cô phủ định, lần này cô bưng đầu lắc liên tục. Nhưng mà quay đầu lại nghĩ một chút, lòng của cô càng lúc càng chìm xuống. Tăng Vịnh Ngâm như đinh đóng cột phủ nhận chuyện của Tân Tử có liên quan tới chị ta, bọn họ đã thừa nhận chuyện ảnh chụp, Dịch Nguyệt San trong lúc vô ý đã biết chuyện này cũng dùng việc đó để uy hiếp vào làm ở công ty của chị ta, vì thế phải đưa cho Tạ Tranh một số tiền đền bù rất lớn. Đã nói toạc ra được tất cả mọi chuyện, như vậy chuyện của Tân Tử chị ta cũng không cần phải tiếp tục cố che dấu. Nói cách khác hãm hại Tân Tử là một người hoàn toàn khác, mà người này ở ngay bên cạnh cô.
Muốn chứng thực điều này, Thiển Thâm liền đưa kẻ đó vào một cái lồng, tuy rằng cô không biết làm như vậy cuối cùng sẽ đưa đến kết quả gì, nhưng, muốn bắt được kẻ đó cô đem hết hi vọng ra đánh cược.
Rốt cuộc là ai, vài ngày sau trong lòng mơ hồ có đáp án, là ai hàng ngày đều ở bên cô, là ai tích cực giúp cô xử lý việc ly hôn, là ai an ủi cô lặp đi lặp lại nói: “Ly hôn là đúng.”
Nhưng mà, cô không thể nào dám tin, kẻ đó chính là anh ta.
Tăng Vịnh Ngâm làm tổn thương cô, nhưng chỉ tạo trên người mấy vết thương, sau khi máu chảy xong, kết vảy đã không còn đau. Nhưng… anh ta không giống như vậy.
“Cậu nói cho tôi biết.” Đợi nửa ngày không nhận được lời đáp của Nghê Uyên, Thiển Thâm hỏi ra vấn đề chôn sâu trong lòng từ rất lâu: “Có phải cậu yêu tôi hay không.”
Lời vừa ra khỏi miệng. Cố Cảnh Nhiên kinh ngạc đến ngây người, Nghê Uyên sửng sốt. Không gian tĩnh lặng thêm vài phần, mấy phút đồng hồ này còn dài hơn cả một thế kỉ.
Ngay khi Thiển Thâm nghĩ rằng sẽ không nhận được đáp án, tiếng nói của Nghê Uyên rốt cuộc vang lên: “Bây giờ em mới biết hay sao?”
“Cậu điên rồi?” Lương Thiển Thâm bỗng nhiên xoay người đi thẳng đến trước mặt anh ta, dương tay tát một cái: “Tôi là chị cậu!”
“Em không phải.” Một cái tát kia dường như không có tác dụng gì, hắn nghiêng đầu hờ hững nói: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng gọi em là chị, cho tới bây giờ em cũng chưa bao giờ để tôi gọi như vậy.”
Trong mắt Thiển Thâm ngoại trừ tức giận còn có đau đớn: “Nghê Uyên, có phải vì vậy nên cậu mới hại Tân Tử hay không?”
“A… Nó thì có là gì.” Nghê Uyên âm lãnh nở nụ cười, vẻ mặt có chút vặn vẹo.
Thiển Thâm không khỏi lắc đầu: “Cậu quá ác độc.” Cái từ này toàn toàn châm ngòi cảm xúc của Nghê Uyên.
“Tôi ác độc? Lương Thiển Thâm, tôi ở bên cạnh em bao nhiêu năm? Anh ta ở bên cạnh em bao nhiêu năm?” Hai mắt Nghê Uyên đỏ bừng chỉ về phía Cố Cảnh Nhiên “Còn thằng khốn đó ở bên cạnh em bao nhiêu năm? Nhưng, đã bao giờ em muốn gặp tôi, đã bao giờ em quay đầu lại, tôi luôn đứng ở phía sau em, nhưng mà em ngay cả mắt cũng không hề nhìn tôi. Tôi không muốn tài sản gì, cũng không cần thân phận thiếu gia Nghê gia, tôi lại càng không muốn làm thằng em chó má gì của em! Tôi chịu đựng hai mươi năm, nhưng tại sao em không thể quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái!”
Thiển Thâm khiếp sợ nhìn Nghê Uyên, người luống cuống trước mặt này tại sao xa lạ như thế.
Giọng nói của Nghê Uyên đều đang run rẩy: “Tôi biết em từ đầu đến cuối đều đang dối gạt tôi, ly hôn… loại xiếc này rất nông cạn, mấy ngày nay em đối xử thật tốt với tôi cũng là giả, tôi biết em đang thử tôi. Nhưng tôi muốn cho dù chỉ vào ngày, cũng nguyện ý để bị lừa, tôi cam tâm tình nguyện, tôi yêu em nhiều năm như vậy, vì sao em không nhìn tới!”
Thiển Thâm không nói nên lời, Cố Cảnh Nhiên hoàn toàn không kịp phản ứng.
“Ta đã từng nói, cái gì không phải của con thì đừng nghĩ lung tung, con không nghe, còn chìm sâu như vậy, còn ra thể thống gì!”
Giọng nói không nên xuất hiện bỗng nhiên xuất hiện, ba người trong phòng đồng loạt nhìn lại phía cửa, chỉ thấy Nghê Đạo Viễn đen mặt đứng ở