Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thư Hối Lỗi Của Chồng Trước

Thư Hối Lỗi Của Chồng Trước

Tác giả: Kim Cát

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 134590

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/590 lượt.

ớ kĩ đây cô bé nhỏ này là em gái anh.
Tần Thương Hải là con út, nguyên do là cha mẹ anh nhiều năm đình sản nhưng nhiều năm sau lại ngoài ý muốn có anh. Anh ngay cả em họ hay em kết nghĩa cũng không có, ngược lại có một đống cháu gái, tuổi so với anh có khi còn lớn hơn, trong lễ mừng năm mới còn có đưa bao lì xì cho anh.
Người khác thường dạy là con trai không được bắt nạt con gái, anh từ nhỏ lại được dạy là vai con cháu không thể đối với chú không có trên dưới, quan hệ huyết thống người thân số tuổi gần với đứa bé xếp thành một hàng, một mình anh vai vế lớn nhất nhà, thậm chí có người còn kêu anh là ông chú. Cho nên, ở Tần gia, anh là lão Đại, là Phách Vương ( kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược (hiệu của Sở vương Hạng thời Tần - Hán)
Đến nỗi người cùng tuổi lúc đó, cũng không cần nói cái gì học muội, các cô gái tiếp cận anh chỉ có một mục đích, đều là đồng nhất không ảnh hưởng đến toàn cục khẩn cấp yêu đương, dù sao đối với Tần gia quý công tử trung bình một tuần thay đổi một cô. Có một em gái nhỏ hiện tại đang là cảm giác gì? Giống như là Thẩm Tâm, làm cho anh thật sự yêu thích không nỡ làm hại.
Thẩm Tâm hăng hái hừng hực muốn đi lấy cây bút của cô trên bàn thấp, Tần Thương Hải ngẩng đầu, chăm chú nhìn mông nhỏ của cô, nhịn không được trận đau đầu rên rỉ.
"Hả?" Thẩm Tâm quay đầu lại, nhìn về phía Tần Thương Hải ánh mắt ngập tràn khó hiểu.
"Làm sao vậy?"
Tay phải Tần Thương Hải nắm lại, che giấu ý cười, "Không có gì, em đưa bút cho anh là được rồi." Ánh mắt anh chột dạ nhìn đi hướng khác, lúc Thẩm Tâm quay người lập tức dời ánh mắt về cái mông nhỏ.
Hôm nay cô mặc quần lót màu hồng phấn nha. . . . .






"Bút cho anh." Mãi cho đến khi Thẩm Tâm quay trở lại bên cạnh anh, Tần Thương Hải vẫn còn vẻ mặt u mê.
Anh khẽ cắn một tiếng, che giấu bản thân thất lễ, cả đầu đều là hình ảnh mông nhỏ mặc quần màu hồng phấn, hại anh hạ bút vẽ thiếu chút nữa vẽ sai.
Xong đời, anh không phải là thích tiểu Loli chứ? Đối với thục nữ gợi cảm không nổi lên thú tính, nhóm bạn gái cũ mặc áo đen bán trong suốt hoặc quần lót chữ T hoa văn da báo cũng chưa có làm cho anh giống như bây giờ, thế nhưng đối với quần lót màu hồng phấn của Thẩm Tâm suýt chút nữa chảy nước miếng!
Nhưng mà, "cảnh sắc" kia thoạt nhìn thật sự rất ngon miệng. . . . .
Ách, thật là đáng yêu!
Không thể tưởng tượng được, không phải thật sự vì anh có luyện qua, mà là anh cơ bản đối với ngực lớn không có thú tính! Tần Thương Hải cảm thấy mồ hôi lạnh ướt đậm áo anh.
Sắc tức là không, không tức là sắc, sắc tức là không. . . . .
Thẩm Tâm hôm nay mặc đầm màu xanh nhạt, nổi bật lên làn da trắng hồng, dưới lớp váy là áo nhỏ màu hồng phấn giống với màu quần nhỏ, đem hai cái no đủ cẩn thận mượt mà trơn bóng như hai cái bánh bao nhỏ được bao lại kiên cố. . . . .
Mẹ nó! Nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống. Tần Thương Hải nhanh chóng chuyên tâm vẽ bức tranh, lúc này lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Càng mệnh lệnh chính mình không được suy nghĩ bậy bạ, suy nghĩ lại cố tình làm trái lại. Tần Thương Hải nhịn không được nhớ tới lần say rượu đó, đầu óc mê man, nhưng anh vẫn nhớ rõ Thẩm Tâm từng ôm anh, đầu của anh gối lên ngực cô, tuy rằng không đồ sộ, lại rất tròn và mềm mại, non mềm ngập tràn co dãn, phát ra hương thơm thiếu nữ, xúc cảm mất hồn kia khó có thể quên. . . . . .
Đùng! Núi lửa bạo phát. Mẹ nó, mặc kệ, anh muốn động! Ông trời cũng không ngăn anh được!
Tần Thương Hải buông bức tranh ra, hai tay nắm lấy bả vai Thẩm Tâm, vẻ mặt cừu nhỏ khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh, mắt to ngập nước chớp vô tội, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như quả đào chín ngon miệng. Hắc hắc hắc hắc. . . . Ta muốn ăn ngươi! Trong đầu đại sắc lang Tần Thương Hải lộ ra nụ cười giả tạo.
"Tâm Tâm," anh cười dịu dàng, giống như ánh nắng ấm áp, gió đêm dịu mát, làm Thẩm Tâm cảm thấy say. "Anh vẽ tranh cho em, em cảm tạ anh như thế nào?" Sau lưng anh dâng lên một vòng tròn lớn hình bán nguyệt, mà anh đối với mặt trăng kêu gào sắc lang. . . .Là đại sắc lang!
Thẩm Tâm mở to mắt, gương mặt hiện vẻ sững sờ.
Rõ ràng là anh muốn vẽ để cảm tạ cô, như thế nào lại còn muốn đòi phần thưởng?
Bất quá,cũng có khả năng Tần Thương Hải lại chọc ghẹo cô, đùa giỡn với cô? Anh gần đây dường như rất thích trêu chọc cô, giống như lúc cô căng thẳng luống cuống, xem cô thở phì phò, anh hình như đặc biệt vui vẻ.
Nhưng mà, đối mặt Tần Thương Hải, cô không thể tức giận, chỉ cóp thể vô tội ngập ngừng nói: "Rõ ràng là anh muốn vẽ tranh cho em. . . . . " Hơn nữa anh còn chưa có vẽ nha!
Sắc dục huân tâm, Tần Thương Hải như thế nào còn nhớ chuyện này, anh mặc kệ, cố gắng cứng rắn!
"Anh cầm một chút gì đó đặc biệt làm phần thưởng cho linh cảm. . . . . " Có đủ giống như tiểu sắc lang dụ dỗ tiểu cừu mà nói, vô sỉ.
"Là sao?" Muốn linh cảm sao? Thẩm Tâm suy nghĩ, cô không biết họa sĩ muốn bồi dưỡng linh cảm như thế nào, cô bình thường là tiện tay vẽ linh tinh, nghĩ thế nào vẽ thế đó. . . . . .
Phục hồi lại tin