XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thư Ký Trẻ Nóng Bóng

Thư Ký Trẻ Nóng Bóng

Tác giả: Mộc Dung

Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015

Lượt xem: 134618

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/618 lượt.

tên gì thôi, không có ý gì khác” Anh rõ ràng chỉ là muôn quan tâm cô, tại sao lại coi anh như rắn độc, thú dữ.
Lời của anh lọt vào trong tai cô nghe là lạ lắm? Nhạc Thiên quay đầu nhìn anh “Tôi thực sự muốn biết Tổng giám đốc ngài rốt cuộc muốn thế nào?”
Thoạt nhìn anh thế nào hình như có vẻ rất uất ức nha! Ngược lại cô là thú dữ, cái này có phần hơi ngược, kỳ lạ nha!
“Anh…. Anh có thể thế nào chứ?”
“Đương nhiên là có! Anh bây giờ nhìn rất kỳ quái!” Anh rõ ràng là người đàn ông lãnh khốc, coi như trước kia thời điểm hai người yêu nhau cuồng nhiệt, anh vẫn luôn có bộ dáng cao cao tại thượng, còn cô giống như một con thỏ nhỏ luôn phụ thuộc anh, làm sao ba năm sau lại có bộ dạng khẩn trương như vậy.
“Kỳ quái?” Cầu Thiệu Ngôn nheo mi nhìn cô một cái, anh là người nổi tiếng độc tài trong công ty, nhưng đúng trước mặt cô, anh ngược lại biến thành con cừu nhỏ đáng thương, không chỉ đáng thương kêu đâu trước mặt cô, còn cầu xin cô cùng mình ăn cơm, điều này làm anh có chút mất mặt của đấng nam nhi.
Nghĩ vậy, trong nháy mắt Cầu Thiệu Ngôn thay bằng nét mặt lạnh lùng, che đi bộ dạng yếu thế lúc này “Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào? Anh cảm thấy người kỳ lạ là em đó!”
“Tôi kỳ quái?” Nhạc Thiên giận trừng anh, “Rõ ràng chính anh mới là người kỳ quái, không phải sao?”
“Là em! Anh còn đang nghĩ có phải em uống nhầm thuốc không, nếu không trước kia em dịu dàng đáng yêu như vậy, hiện giờ thế nào giống như con cọp mẹ không nói lý lẽ!” Cầu Thiệu Ngôn hoàn toàn không để ý thân phận mình, tựa như cùng người yêu cãi nhau.
“Anh nói ai là con cọp mẹ?” Nhạc Thiên cắn chặt hàm răng, sau đó nín một hơi nặng nề, nhấc chân lên, dùng sức giẫm lên chân không mang giày của anh trên nền nhà “Anh mới là con heo ghê tởm”
"Đau! Đau quá!" Cầu Thiệu Ngôn vội vàng rút cái chân đáng thương ra, làm bộ dạng đáng thương nhìn cô nói “Còn nói không phải cọp mẹ, hung thủ”
"Anh nói cái gì?" Nhạc Thiên không chịu thua ngửa khuôn mặt tiểu học lên, ý bảo anh chớ nói lung tung.
“Không có gì, không có gì, anh nói em là người tốt nhất, là Tiểu Thiên của anh….. Ai da!” Lời Cầu Thiệu Ngôn chưa nói hết, cái chân còn lại ngay lập tức vị Nhac Thiên “hung chân” đá cho một phát, hại anh cong chân còn lại xoa chỗ đau.
“Đừng gọi bậy bạ được không?” Nhạc Thiên mới không muốn anh kêu nhủ danh trước kia của cô.
"Dạ dạ dạ, thật sự rất hung. . . . . . Không phải!" Cầu Thiệu Ngôn cảm giác được một ánh mắt đáng sợ hương tới anh, mới phát hiện mình nói sai, vội vàng đổi lời nói.
“Anh đã biết, vậy anh tìm tôi có chuyện gì?” Nhạc Thiên vừa nói vừa xoay người tiếp tục dọn dẹp bát đĩa, hoàn toàn không đem bộ dạng đang thương kêu đau của anh vào trong mắt.
“Anh chỉ muốn…..chỉ là……” Thật lòng Cầu Thiệu Ngôn cũng không biết tại sao lại muốn tìm cô, nếu anh nói nhớ cô, không muốn một mình cô đơn ở trong khách sạn cao cấp đó, không biết có được hay không.
Anh biết, tìm cô cũng không có bất kỳ công việc gì cần bàn, anh chỉ là muốn ở quê hương đã không còn người thân muốn ôm lấy người phụ nữ anh yêu, như vậy có được không?
Nhạc Thiên nghe thấy lời của anh càng ngày càng nhỏ tiếng, bất giác quay đầu nhìn anh” Thế nào? Tại sao không nói?”
Đến gần cô, Cầu Thiệu Ngôn đưa tay ôm chặt cô “bởi vì anh nhớ em, cho nên mới tìm em!” Đầu anh tựa trên đầu cô, hàm dưới vuốt nhẹ sợi tóc mềm mại của cô, nháy mặt lại nói lời chân thật nhất từ đáy lòng.
Anh vẫn luôn yêu cô, lúc rời khỏi cô , anh cho rằng mình sẽ quên cô, nhưng đôi mắt to tòn kia lại luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh, khuấy động lòng anh.
Cầu Thiệu Ngôn hiểu, muốn đạt được mục đích của mình cần gạt hết tất cả tình cảm, toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, nhưng bây giờ khi anh đã có được tất cả, lại mất đi cô, có đáng giá không?
Đáp án này, Cầu Thiệu Ngôn cũng không biết.
"Anh... . . . . ." Anh ôm khiến Nhạc Thiên lúng túng.
“Em đừng cử động, để cho anh ôm em như vậy, chỉ một chút thôi là được!”
Lời nói của anh có chút cô đơn, khiến Nhạc Thiên không đành lòng dùng sức đẩy cái ôm ấp của anh ra, chỉ có thể đứng mặc cho anh ôm.
Vào lúc này thời gian không như ngừng lại, Nhạc Thiên nghe nhịp tim anh trầm ổn, cô nhớ trước kia cô luôn thích ngủ trên người anh, bởi cô vẫn cho rằng, lồng ngực rộng rãi của anh chính là nơi nương tựa duy nhất trong đời cô, nhưng thật sự không phải là như vậy……
Không được, cô không thể tiếp tục như vậy nữa! Tối nay, cô nhất định phải cùng anh nói cho rõ ràng.
Vì thế, Nhạc Thiên đành phải đẩy anh ra, tạo giữa hai người duy trì một khoảng cách nhất định “Ôm vậy đủ chưa?”
“Còn chưa đủ” Cầu Thiệu Ngôn muốn ăn vạ, đưa cánh tay dài ra muốn cô vào lòng lần nữa.
“Đủ rồi nha!” Nhạc Thiên linh hoạt né tránh, đánh vào bàn tay của anh “Tôi muốn cùng anh ngồi cuống nói chuyện một chút, vì vậy tôi Nhạc Thiên không phải lấy thân phận thư ký ra nói chuyện với anh, cho nên nếu xảy ra cãi vả, anh cũng không thể liên lụy đến công việc”
Trước tiên là cô phải cảnh cáo trước, để tránh người đàn ông này lợi dụng chức quyền liền trả thù cô.
“E