
Tác giả: Mộc Dung
Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015
Lượt xem: 134626
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/626 lượt.
ngày giới thiệu cho hai cháu làm quen nhau.” Ngô Thuận Thiên hào hứng nói chuyện.
“Giới thiệu chúng cháu làm quen? Cái này……” Nhạc Thiên vẫn biết Chủ tịch yêu thích mình, luôn nói đợi cháu trai ông về nước thì sẽ cho hai người gặp mặt, nhưng giờ cô đã có Cầu Thiệu Ngôn, cho nên chuyện này đương nhiên phải từ chối.
“Đừng xấu hổ, nam nữ trẻ tuổi kết giao nhiều bạn bè là chuyện tốt.” Ngô Thuận Thiên vỗ vỗ bàn tay bé nhỏ của Nhạc Thiên lại hỏi “Điện thoại di động của cháu vẫn dùng số trước kia chứ?
“Dạ.” Nhạc Thiên nhẹ nhàng gõ đầu, cô muốn mở miệng từ chối vậy mà lời nói Ngô Thuận Thiên so với cô còn tới nhanh hơn.
“Thời gian không còn sớm, ông cũng phải đi rồi.” Ngô Thuận Thiên đứng lên thì một bóng dáng cao to bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hai người làm cả hai đều sợ hết hồn.
“Nhạc Thiên, tại sao em lại ở chỗ này?” Vốn là anh nên ở công ty sao Cầu Thiệu Ngôn đột nhiên xuất hiện, đôi mắt đen lạnh lùng đang nhìn hai người bắn ra tia lạnh lẽo, mà môi mỏng này thốt lên những chữ hàm chứa sự tức giận.
“Em……….” Nhạc Thiên ngơ ngắc nhìn gương mặt tuấn tú tràn đầy tức giân, trong lúc nhất thời nói không ra lời.
“Đi theo anh.” Cầu Thiệu Ngôn không để cho cô có quá nhiều cơ hội giải thích, đem cổ tay nhỏ bé của cô còng lại thật chặt không cho trốn thoát, sải bước dài bước nhanh rời đi.
Mà một mình Ngô Thuân Thiện ở lại nhìn một màn này, ánh mắt hiền lành kia bắn ra một tia lạnh lùng. Nhìn chằm chằm vào họ cho đến khi họ dần dần biến mất ở cuối đường mới thôi…..
***
Cầu Thiệu Ngôn ánh mắt tức giận phát ra tia lạnh lùng làm người khắc sợ hãi, bị anh nắm chặt tay Nhạc Thiên không biết làm sao, cũng không biết anh rốt cục muốn thế nào.
Chỗ anh ở là tầng cao nhất của khách sạn này, đầu tiên anh lôi kéo bàn tay trắng nõn nhỏ bé của cô đến trước của thang máy, tiếp lôi cô vào thang máy sau đó nhanh chóng nhấn số tầng lầu rồi mới buông tay Nhạc Thiên ra.
“Anh có biết hay không vừa rồi anh rất không lễ phép?” Nhạc Thiên vuốt cổ tay bị nắm đau, khẽ cau mày trừng anh.
“Anh không lễ phép? Em là nói anh đối với em không lễ phép hay đối với ông già kia?” Cầu Thiệu Ngôn cũng không chịu yếu thế hỏi ngược lại, giọng nói vẫn tức giận bất mãn.
“Cái gì ông già, anh nhất định phải nói chuyện thiếu lễ phép như thế sao? Ông ấy dù gì cũng là ông chủ trước kia của em.” Nhạc Thiên hai tay chống nạnh, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Kỳ quái, chẳng lẽ luật pháp có quy định nhân viên không thể cùng ông chủ cũ nói chuyện với nhau sao? Cô thật muốn biết anh tột cùng có lý do gì.
“Ông chủ trước kia? Hừ!” Cầu Thiệu Ngôn cúi đầu nhìn cô, môi mỏng đẹp mắt lại phun ra lời nói khinh thường. “Nếu không phải là ông ta kinh doanh không tốt, làm sao công ty rơi vào tay anh?”
Mặc dù cô cùng Ngô Thuận Thiên không có bất kỳ quan hệ thân thích nào, nhưng là ngày trước Ngô Thuận Thiên đối với cô đặc biệt chiếu cố, làm cho Nhạc Thiên vẫn hết sức cảm động và ghi nhớ, lúc này Cầu Thiệu Nói lại nói ra những lời như vậy khiến cô tức giận, cảm thấy anh không hề nói lý.
“Là kinh doanh không tốt sao? Cũng là tập đoàn thu mua Hoàn Á các người dùng thủ đoạn bỉ ổi gì, mới để cho công ty trước kia của em đóng cửa?” Nhạc Thiên không muốn nhắc chuyện đã qua, nhưng mà dưới cơn thinh nộ này cô không cách nào suy nghĩ được.
Mặc dù tập đoàn thu mua Hoàn Á thủ đoạn cao minh, nhiều lần ký hợp đồng thu mau công ty người khác nhất định thành công, nhưng sự tồn tại của bọn họ trong kinh doanh còn lúng túng, bời vì bọn ho vừa giống như lưu manh vừa giống như một thương nhân gian trá, đoạt lấy công ty người khác để làm phương tiện kiếm tiền cho bản thân, thạt sự rất độc ác, vì vậy có nhiều người trong kinh doanh đối với bọn anh cực kỳ khinh thường.
“Anh gia nhập Hoàn Á thì thế nào?” Cầu Thiệu Ngôn không để tâm hỏi.
“Anh nói lời này chính là anh thừa nhận sao?” Nhạc Thiên có vẻ hơi kinh ngạc nhìn anh, bởi vì thân là Tống giám đốc công ty khai thác đất đai Triệu Dương nhưng anh lại thừa nhận là một thành viên tà ác của công ty kia, làm cô cảm thấy kinh ngạc.
“Anh thừa nhân, cho tới bây giờ anh chưa từng phủ nhận mình là nhân viên Hoàn Á, anh có khả năng sáp nhập và mua lại những thứ đã sớm bị sụp đổ của các công ty đó có cái gì không đúng? Cầu Thiệu Ngôn không cho là thu mua công ty người khác kết cục lỗi sai ở đâu, huống chi tập đoàn Thuận Thiên vỗn cũng đã lung lay muốn đổ rồi.
"Anh.….. . . . ." Nhạc Thiên thật không biết nên nói như thế nào rồi.
“Không phản đối? Vậy thì tốt, đến lượt anh hỏi em.” Cầu Thiệu Ngôn bắt lấy cổ tay Nhạc Thiên lần nữa, vẻ mặt nghiêm túc giống như không cho phép cô cường từ đoạt lý, yên lặng nhìn cô.
Lúc này, thang máy đã đến tầng lầu cao nhất chỗ ở Cầu Thiệu Ngôn, anh lôi kéo cô đi ra thang máy sau đó từ trong túi móc ra chìa khóa đứng trước cửa phòng, lưu loát đem cửa phòng mở ra.
“Đi vào trong.” Cầu Thiệu Ngôn khẽ đẩy Nhạc Thiên, đem thân thể nhỏ nhắn của cô đẩy vào bên trong.
“Cái tên ác bá này, buông em ra!” Nhạc Thiên bị đẩy vào bên trong, nhưng vừa tiến vào phòng liền hất tay ra.<