XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thư Ký Trẻ Nóng Bóng

Thư Ký Trẻ Nóng Bóng

Tác giả: Mộc Dung

Ngày cập nhật: 03:56 22/12/2015

Lượt xem: 134628

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/628 lượt.

m đến đây một chút nha! Nếu không em muốn anh gọi điện thoại cho vệ sĩ bên ngoài, muốn bọn họ vào đây họp lực đưa em tới đây sao?” Cầu Thiệu Ngôn giả bộ cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện.
“Ai da! Tổng giám đốc anh thật giống trẻ con đó!” Nhạc Thiên thật không cưỡng lại anh, khẽ bĩu môi đến gần anh, cách anh cự ly một bước chân mà dừng lại, “Muốn làm gì á!”
“Không có làm gì, anh chỉ là muốn…..” Cầu Thiệu Ngôn lời nói chưa hết, thừa dịp cô không đề phòng hết sức đưa tay kéo thân thể nhỏ nhắn tới mình, để cho cô ngồi trên đùi anh mà ngay sau đó khuôn mặt anh tuấn che phủ lên, ở bên má mềm mại của cô mà liếm, “Anh chỉ là muốn hôn em mà thôi.”
“Anh………Đừng……..” Nhạc Thiên nói cũng chưa nói, môi thơm mềm mại kia chợt bị anh mạnh mẽ chặn lại, lần nữa không nói ra lời.
Cầu Thiệu Ngôn dùng đầu lưỡi cạy ra môi thơm khép hờ , liền theo sau chui vào bên trong cùng cái lưỡi đáng yêu của cô quấn quít, để cho hai đầu lưỡi khó khăn chia lìa cũng giống như cùng nhau nhảy múa, không ngừng ở trong miệng cô nhẹ nhàng khiêu vũ.
Sau một trận hôn ẩm ướt, Cầu Thiệu Ngôn mới hài lòng mà tách khỏi cô, “Hiện tại đã nạp điện xong.”
“Hả?” Nhạc Thiên vẫn cố gắng thở khi bên trong tràn đầy mùi vị nam tính khí phách của anh, mơ hồ hỏi.
“Em đó!” Cầu Thiệu Ngôn dùng một bàn tay vuốt má trắng hồng của cô, cưng chiều lên tiếng “Em cũng không phải không biết công việc anh bây giờ rất vất vả, cho nên hằng ngày không thể gặp em, em cũng biết lòng anh rất cô đơn nha, thật là chạm vào em, muốn hôn em, nhưng mà thời gian lại không cho phép….. Cho nên anh chỉ tốt lợi dụng lúc đi làm hung hăn hôn em, để tránh anh không có động lực tiếp tục làm việc trong tình hình đặc biệt ấy.”
“Anh thật nhàm chán!” Nhạc Thiên xấu hổ khi bị anh nói thế, hai gò má cũng đỏ rực lên, chỉ có thể giả bộ tức giận, đẩy bàn tay không an phận của anh, từ trên đùi anh nhảy xuống. “Em không thèm để ý anh nữa!”
Đáng ghét! Anh vẫn giống trước kia nha! Đều chỉ biết dùng gương mặt nghiêm túc nói ra điều người khác chán ghét, hại cô luôn lúng ta lúng túng.
“Tiểu Thiên em muốn đi?” Mất đi hương thơm nhuyễn ngọc, khiến Cầu Thiệu Ngôn mất mát.
Nhạc Thiên liếc anh một cái mới cúi đầu nhìn bên ngoài, chợt đắc ý tuyên bố “Đã tới giờ tan việc, tôi muốn về nhà, xin Tổng giám đốc tự mình cầu nhiều phúc.” Dứt lời, cô xoay người không quay đầu lại mà rời đi.
“Thật là tuyệt tình, chỉ là… Cũng may chủ nhật này chúng ta lại có hẹn, đến lúc đó xem anh thế nào đem phần hôn mấy ngày nay bù đắp lại.” Cầu Thiệu Ngôn tự mình lẩm bẩm nhìn cánh cửa, nhưng mà miệng lại dịu dàng nâng lên, hài lòng với bộ dạng đáng yêu của cô.
***
Mỹ Châu làm sao còn chưa tới? Nhạc Thiên nhìn thời gian đã vượt qua cùng bạn tốt hẹn nhau, nhưng lại lần nữa không thấy bóng dáng của người bạn tốt đâu, chỉ có thể một mình ngồi ở trước bàn ăn mà uống trà chiều.
Hôm nay, Cầu Thiệu Ngôn bận rộn đến nỗi không thể cùng Nhạc Thiên hẹn hò, bởi vì muốn biết tình hình của Mỹ Châu nên Nhạc Thiên bèn mời cô đi uống trà chiều, thuận tiện nhờ cô nói chuyện với Lâm Hàn một chút không được nói lung tung chuyện Cầu Thiệu Ngôn đến nhà Nhạc Thiên ngày đó.
Ngay lúc Nhạc Thiên vừa khẽ cau mày cúi đầu nhìn nước uống dưa Ha-Mi trước mắt, thì một giọng nam già nua đột nhiên vang lên ở sau lưng cô.
“Đây không phải là Nhạc Thiên sao?” Ngô Thuận Thiên kinh ngạc nhìn vì tình cờ gặp Nhạc Thiên.
“Chủ tịch, ông khỏe chứ.” Đầu tiên Nhạc Thiên là kinh ngạc nhìn trưởng lão trước mắt một chút, ngay sau đó vui vẻ đứng dậy chào hỏi.
“Ông vẫn khỏe, cháu ngồi đi.” Ngô Thuận Thiên ra hiệu muốn Nhạc Thiên ngồi xuống sau đó mới lại hỏi “ Ông có thể ngồi đây trò chuyện tán gẫu với cháu được không?”
“Dạ tất nhiên rồi, mời ông ngồi.” Nhạc Thiên mời ông ngồi xuống, đợi ông ngồi vào chỗ mình sau mới mở miệng nói chuyện “Sau khi ông rời khỏi công ty, mấy ngày nay nhất định rất nhàn rỗi!”
Ngô Thuận Thiên là ông chủ “Triệu Dương” của “Tập đoàn Thuận Thiên” trước đây, kể từ sau khi tốt nghiệp trung học Nhạc Thiên ở bên cạnh ông đảm nhiệm công việc thư ký, hai người làm việc hết sức vui vẻ, rồi “Thuận Thiên” bị Công ty thu mua Hoàn Á mua lại, cô cũng chưa có lời tạm biệt với ông chủ trước kia.
“Cũng tốt.” Ngô Thuận Thiên nhìn chằm chằm vào Nhạc Thiên sau đó ngụ ý hỏi “Cô bây giờ là thư ký cho Tổng giám đốc công ty sao? Người đó có được hay không? Có hay không bắt nạt cô?
“Tổng giám đốc rất tốt, đối với cháu cũng rất tốt.”
“Vậy sao…………….”
“Chủ tịch làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lời nói Nhạc Thiên đã quấy nhiễu suy nghĩ của ông, nhưng chợt ngẩng đầu lên bày ra nụ cười thân thiện nói, “Đúng rồi, cháu còn nhớ trước kia ông vẫn đề cập chuyện cháu trai ông với cháu không?”
“Dạ cháu nhớ, cháu trai ông bây giờ đang học lấy bằng tiến sĩ kinh tế tài chính ở đại học Oxford đúng không!” Nhạc Thiên nhớ trước kia người lãnh đạo này, luôn cùng cô đắc ý nói về cháu trai độc nhất kia.
“Đúng vậy! Vẫn là người trẻ có trí nhớ tốt! Ông đã nói với cháu, ba ngày trước cháu ta đã tốt nghiệp trở về nước, ông muốn tìm một