Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thử Ly Hôn

Thử Ly Hôn

Tác giả: Lăng My

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341549

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1549 lượt.

điện thoại lên xem, dòng tin nhắn đó viết: “Bạch Đào Ninh lợi dụng tôi để bôi xấu mối quan hệ giữa anh với An Thư Mỹ và Trần tổng. Anh bị mắc lừa rồi, nếu anh không muốn chết vì nhục, thì mau nghĩ cách mà cứu vãn tình thế!”
Tin nhắn đó là Vương Nhã Khả gửi.
Ân Tấn Minh chăm chú nhìn mẩu tin nhắn đó đúng hai phút, từ từ nở nụ cười, tự lẩm bẩm một mình: “Cũng không ngốc lắm!” Nhưng cô ấy nghĩ đơn giản quá, cứu vãn tình thế? Làm thế nào để cứu vãn tình thế đây? Nếu cứu vãn dễ dàng như thế thì Bạch Đào Ninh cũng không cần phải tốn quá nhiều công sức và thời gian cho kế hoạch này như vậy.
Tin nhắn thứ hai của Vương Nhã Khả lại được gửi đến: “Có lẽ anh đang hối hận. Tôi rất xin lỗi, nhưng, tôi không giúp gì được anh!”
Sắc mặt Ân Tấn Minh chợt lạnh tanh, từ kẽ răng phát ra hai chữ: “Dở hơi!”
Ân Tấn Minh kéo Vương Nhã Khả ra khỏi buổi khiêu vũ là anh muốn cô rời khỏi nơi lắm chuyện thị phi ấy. Lúc đó là nhất thời tức giận, giờ nghĩ lại anh cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy, giống như một loại bản năng, chẳng nghĩ ngợi gì, cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, chỉ muốn cô không bị tổn thương.
Giờ nghĩ lại, lúc đó, đúng là anh trở thành tiêu điểm tập trung mọi ánh nhìn của tất cả đám đông. Đúng như Vương Nhã Khả nói, mọi người đều nghĩ rằng họ vẫn còn vương vấn với nhau.
Hai người thật sự vẫn còn vương vấn nhau sao? Ân Tấn Minh không biết, anh chỉ biết rằng nếu chuyện đó lặp lại một lần nữa, anh cũng hành động như vậy, kéo Vương Nhã Khả rời đi. Tuy rằng người phụ nữ này từ đầu đến cuối không hề cảm kích trước hành động của anh, ngược lại, còn chê cười châm chọc, oán hận anh.
Dường như cuộc sống quanh họ chỉ có cãi cọ, chỉ trích, châm chọc và đay nghiến nhau, ngay đến một câu nói tốt, một hành động đẹp, một thái độ chan hòa cũng cực kỳ hiếm thấy. Trước đây chưa thử ly hôn cũng như vậy, giờ thử ly hôn rồi, hai người hoàn toàn chẳng còn mối quan hệ gì nữa, vẫn như thế.
Tại sao Vương Nhã Khả lại gửi hai tin nhắn vừa rồi? Ân Tấn Minh lại liếc mắt qua nhìn chiếc di động, khóe môi bất giác nở nụ cười giễu. Hai người sống chung dưới một căn nhà, cách nhau chỉ một bức tường, thế mà phải mượn điện thoại để liên lạc.
Trong mẩu tin mà Vương Nhã Khả gửi dường như ẩn chứa sự quan tâm. Dường như cô không hề để tâm đến chuyện mình bị hạ nhục, ngược lại, cô đang lo sợ anh sẽ gặp phải tất cả những chuyện đó.
Ân Tấn Minh quẳng chiếc điện thoại lên giường, tháo cà vạt ra rồi treo vào tủ quần áo, anh lại nhìn thấy chiếc cà vạt đêm qua vẫn còn được treo trong tủ. Ánh mắt anh chăm chú nhìn vào chiếc cà vạt nhăn nheo như sợi dây thừng đó, khẽ mỉm cười, nụ cười vương sự hài hước và vui vẻ.
Hiện thực như một trò đùa vậy, Vương Nhã Khả nghĩ chiếc cà vạt của anh là gì không biết? Là sợi dây leo núi hay là ngọn cỏ cứu mạng? Nắm chắc như thế, dù có chuyện gì cũng không lỏng tay.
Ân Tấn Minh bước ra ngoài, đến phòng khách, trong phòng khách chẳng có ai, Vương Nhã Khả vẫn đang ở phòng ngủ.
Anh ngập ngừng giây lát, bước đến trước phòng ngủ của cô, lịch sự gõ cửa, tựa như một nhân viên marketing đến chào hàng vậy, trên mặt luôn nở nụ cười niềm nở thân thiết.
Vương Nhã Khả mở cửa, vô cùng kinh ngạc nhìn Ân Tấn Minh từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: “Anh không bị bệnh gì chứ? Hay là dây thần kinh điều chỉnh nét mặt bị đơ rồi?”
Ân Tấn Minh vẫn tươi cười rạng rỡ như hoa nở, nói: “Không nhầm, không nhầm, nếu là giả tôi sẽ đổi lại cho quý khách”.
“Anh uống nhầm thuốc rồi hả?”, Vương Nhã Khả càng thấy kỳ quái, nhìn anh cứ như người ngoài hành tinh vừa đáp xuống Trái đất vậy, ngập ngừng giây lát mới nói: “Có chuyện gì?”
“Chúng ta nói chuyện đi!”
“Chuyện gì? Có chuyện gì hay muốn nói hả?” Vương Nhã Khả trợn mắt nhìn anh, định đóng cửa.
Ân Tấn Minh vội đưa tay giữ cửa lại, nở nụ cười vô cùng chân thành, nói: “Nhã Khả, là tôi muốn xin lỗi cô. Có chuyện này tôi muốn bàn với cô”.
Nghe những lời anh nói mới khách sáo làm sao, thái độ cũng rất thành khẩn, Vương Nhã Khả ngập ngừng giây lát, nói: “Được, thay đồ." Bây giờ Ân Tấn Minh muốn nói chuyện với cô, cô không thể mặc đồ ngủ ra mà nói chuyện được, phải ăn mặc đàng hoàng một chút.
Ân Tấn Minh luôn giữ nụ cười trên mặt nói: “Vậy cũng được, tôi đi pha cà phê đợi cô”.
Vương Nhã Khả nhướn mày, khóe miệng khẽ nhếch, vui mừng, nói: “Ân Tấn Minh, phải chăng hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây? Rốt cuộc anh có chuyện gì quan trọng muốn nói với tôi mà phải nghiêm trang chỉnh tề thế này?”
Nếu là bình thường, Ân Tấn Minh sẽ lập tức bĩu môi châm chọc, nhưng lúc này, anh vẫn điềm nhiên nở nụ cười hớn hở, nói: “Tôi luôn lịch sự lễ phép như thế mà. Chỉ là trước đây thể hiện trong lòng, còn lúc này trưng ra ngoài thôi!”
Vương Nhã Khả cười cười nhìn Ân Tấn Minh rồi đóng cửa.
Ân Tấn Minh lập tức đi pha hai cốc cà phê hòa tan rồi bê ra bàn. Vương Nhã Khả đã thay bộ đồ ngủ bằng trang phục thoải mái mặc ở nhà, rõ ràng rất thư thái, rất mới mẻ những cũng vô cùng thân thiết.
Ân Tấn Minh chỉ vào cốc cà phê nói: “Cà phê hòa tan, thử trước đi!”
Vương Nhã Kh


80s toys - Atari. I still have