Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thuần Phục Vợ Trên Giường

Thuần Phục Vợ Trên Giường

Tác giả: Lâu Doanh Doanh

Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015

Lượt xem: 134828

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/828 lượt.

ện vào hộp thư thoại.
Không phải có chuyện gì xảy ra chứ?
Những suy nghĩ không tốt hiện lên trong đầu Bạch Thủy Ương, cô gọi điện thoại cho anh hết lần này đến lần khác, rồi gửi tin nhắn, ngồi chờ trên sofa phòng khách, uống say cũng được, bị người khác quấn lấy cũng được, Thẩm Tương Tường ngạn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nhé.
Đêm giáng sinh của Bạch Thủy Ương trôi qua không một chút bình an.






Lâm Tử Lâm đang chơi vui vẻ ở bữa tiệc Giáng sinh của Bạch Thị, không ngờ phụ nữ của Bạch Thị lại nhiều người xinh đẹp thế, sao trước đây anh không phát hiện ra nhỉ?
Nhưng đúng lúc anh say sưa cuồng nhiệt thì cái điện thoại đáng ghét lại đổ chuông, Lâm Tử Lâm nhận cuộc gọi tức giận: “Kẻ có mắt không tròng nào dám quấy rầy ông đây vui vẻ thế?”
“Lâm Tử Lâm ra ngoài, mình chờ cậu ở quán bar mọi khi.” Nói xong đối phương lập tức cúp điện thoại.
Lâm Tử Lâm nhìn nhật ký có rất nhiêu cuộc gọi, mẹ kiếp, thật sự là Thẩm Tương Tường, tên này chẳng phải nên về nhà ôm vợ rồi, lúc này còn gọi điện làm gì?
Anh mở vòng vây phụ nữ dày đặc, một chút lưu luyến cũng chẳng có, nhanh chóng ra khỏi hội trường.
“Thời gian vừa rồi chẳng phải vẫn tốt sao? Sao tự nhiên lại nhớ ra? Còn nữa, Thẩm Tương Tường cậu muốn hình dáng có hình dáng, muốn tài hoa có tài hoa, chẳng lẽ không thắng nổi Lưu Thanh Tuyền, đừng lo lắng, biết đâu người Bạch Thủy Ương thích bây giờ lại là cậu.”
Chính anh nhìn thấy họ nắm tay nhau trên đường, còn tốt thế nào được nữa.
Còn nói tham gia tiệc giáng sinh ở bệnh viện cái gì, dối trá, đều là dối trá, rõ ràng cô ấy hẹn hò với tên kia.
Thẩm Tương Tường không nói ra, đau lòng đến mức không thể mở miệng, trong thế giới của Bạch Thủy Ương, anh vẫn chỉ là một kẻ dư thừa.
“Về nhà, trời lạnh thế này, về nhà đi, có chuyện gì thì nói rõ ràng với cô ấy.” Lâm Tử Lâm đỡ Thẩm Tương Tường, khăn quàng cổ của Thẩm Tương Tường từ trên cổ rớt xuống.
“Khăn quàng cổ, khăn của mình.” Anh muốn đưa tay ra tóm lại bị người đi qua gạt phải.
Lâm Tử Lâm lôi anh “Chỉ là cái khăn thôi, cậu muốn máy cái mình đưa cho, thích vứt thì vứt, không muốn vứt cũng vứt, cần gì.”
Vứt thì vứt, cần gì…
Anh lặp lại những lời của Lâm Tử Lâm rồi cười, nhưng nụ cười không đọng trong khóe mắt, đôi mắt thâm trầm hiện lên sự bi thương trước nay chưa thấy.
Anh không thể không nghĩ Bạch Thủy Ương sẽ khôi phục trí nhớ, nhưng không ngờ lại nhanh thế, đúng lúc họ đang ngọt ngào nhất, khi anh chưa hề chuẩn bị, đã giáng một đòn mạnh vào trái tim anh.
Lúc Lâm Tử Lâm đưa Thẩm Tương Tường về nhà trời đã rạng sáng, nghe tiếng động ngoài cửa, Bạch Thủy Ương lê đôi chân tê dại ra mở, nhìn thấy Thẩm Tương Tường say khướt nồng nặc mùi rượu gục trên vai Lâm Tử Lâm.
Cô nhờ Lâm Tử Lâm đưa Thẩm Tương Tường vào phòng ngủ của bọn họ, lúc đưa Lâm Tử Lâm ra cửa, thấy anh nhìn cô mấy lần ngập ngừng, lần này không thấy gọi cô là chị dâu nữa.
“Nếu… Nếu có thể, đừng làm cậu ấy quá tổn thương.”
Lâm Tử Lâm quẳng lại mấy lời này rồi quay đầu bỏ đi, cũng không để Bạch Thủy Ương hỏi gì.
Bạch Thủy Ương không hiểu gì nhìn bóng lưng Lâm Tử Lâm rời đi, cô đóng cửa lại, trở về phòng ngủ xử lý người đàn ông say bét nhè kia, cởi giày tất giupcs anh, cởi áo khoác ngoài, cố sức nâng nửa người trên của anh lên.
“Lớn thế này rồi? Uống rượu còn không biết chừng mực? Uống không được nữa thì thôi, uống nhiều quá hại gan ra.”
Bạch Thủy Ương vừa oán giận vừa cởi quần áo trên người anh xuống, để anh ngủ được thoải mái.
Anh tựa đầu trên vai cô cười khùng khục.
“Cười, còn biết cười, người khổ là em đấy.”
Giúp anh cởi hết chỉ còn lại áo sơ mi, đắp kín chăn, bật điều hòa ấm, cô lấy một chậu nước ấm từ phòng tắm, giặt khăn đắp lên trán anh, giặt một cái khăn khác lau mặt, lau cổ cho anh.
Chiếc khăn lạnh giảm bớt mùi rượu và cái nóng ran trên khuôn mặt, cũng làm cho lý trí của Thẩm Tương Tường dần khôi phục, anh hé mắt nhìn Bạch Thủy Ương ngồi bên cạnh.
Bạch Thủy Ương không biết Thẩm Tương Tường đã tỉnh táo một nửa, vừa lau người cho anh vừa tự lẩm bẩm.
“May là không sao, anh biết em sợ như thế nào không? Gọi điện thoại không được, cũng không biết liên lạc thế nào, lại muộn như thế, nếu anh ở bên ngoài xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Cái tên khốn kiếp này, về muộn cũng phải gọi điện báo chứ, anh biết em lo lắng lắm không? Còn bắt người ta về trước mười hai giờ, mình thì thất hẹn, giờ hơn một giờ rồi, qua mất đêm Giáng sinh rồi.”
Bạch Thủy Ương cởi quần dài của anh ra, lau hai chân và bàn chân cho anh, lúc đem khăn và nước trở lại phòng tắm, cô mới tạm thở phào.
Thủy Ương nằm trên giường, dùng ngón tay sờ lên cái mũi đẹp của Thẩm Tương Tường, vuốt ve chóp mũi kiên định của anh, con của anh sau nay chắc chắn sẽ vô cùng đẹp trai.
Chỉ là tưởng tượng, Bạch Thủy Ương cũng cười ra tiếng, cô cúi người nói vào tai anh “Giáng sinh vui vẻ”
Lại đứng dậy in một nụ hôn xuống môi anh.
Đôi môi anh hơi lạnh, đôi môi cô lại nóng hừng hực.
Cô vừa định ngẩng lên th


The Soda Pop